Phủ thái tử. Bên trong khách phòng.
“Xin lỗi”. Người tới thấp giọng nói.
Nữ tử nằm trên giường đúng là Kiều Sở, nàng không có trả lời, chỉ với tay cầm lấy cây đèn bên cạnh đưa lên soi rõ người trước mặt.
Trâm hoa cài tóc, dưới ánh đèn hiện rõ lên dung nhan thanh tú, người đang ôm nàng chính là đại công chúa Kiều Hàm, tú nhan vẻ mặt áy náy.
Kiều Sở cười khổ, nhớ tới lúc đó Thượng Quan Kinh Hạo nói sẽ tổ chức tiệc rượu đãi nàng, nàng nghĩ Kiều Hàm nửa đêm cũng sẽ tìm đến nàng nói rõ nguyên nhân. Vào thời điểm bước vào phủ, khi nàng đi sát bên người Kiều Hàm, đã cố ý nhéo Kiều Hàm một cái.
Thực tế mà nói, nếu lúc đó nàng không nhìn thấy ánh mắt của Kiều Hàm, hẳn là đêm nay nàng sẽ hẹn gặp Thượng Quan Kinh Hạo.
Nàng giãy thoát khỏi Kiều Hàm, mạnh mẽ nhắm mắt lại, lòng nhớ lại một buổi tối sáu năm về trước, đó là buổi tối ngày thứ hai sau khi người đó lấy thân phận làm con tin tới Bắc địa…
…
Bầu trời đêm mênh mông, cát vàng lấp lánh, vòm trời rộng như một chiếc lồng chụp xuống những chiếc chiên bao(1) (kiểu như lều) dựng dày đặt khắp nơi trên mặt đất.
Bầu trời đầy sao kia là ở Vân thương đại lục, những chiếc chiên bao này là của những người sống nơi Bắc địa, một địa phương trải đầy cát vàng tiếp giáp với Đông Lăng quốc.
Kiều Sở theo hướng một trong số những chiếc chiên bao đó đi tới, bàn tay không ngừng vỗ vỗ khuôn mặt, trong lòng đang ân cần hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684559/quyen-2-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.