“Không còn thời gian nữa, mau giúp ta, ngươi nếu tin ta thì nghe theo lời ta đi!”
“Ngươi vì sao phải giúp ta?”
“Rồi ngươi sẽ biết, hiện tại câm miệng!”
Kiều Dung cắn chặt răng, xong khinh nhờn cười khẽ: “Kiều Sở tỷ tỷ, ngươi không phải là bệnh cũ tái phát chứ?”
“Muội muội thân mến, không cần cười đến như vậy để ăn đánh, ta nếu xảy ra chuyện, ngươi nhất định là cũng xong đời.”
“Ngươi!” Kiều Dung giận dữ, gắt gao nhịn xuống hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Phía sau giá sách có một phiến cửa nhỏ, chúng ta sẽ đi đâu ra ngoài cái đã rồi nói”
Kiều Dung cười lạnh: “Phòng vừa mới tối sầm lại, những nữ nhân kia liền náo loạn cả lên, nhưng ngươi nghĩ ta giống ngươi và các nàng sao? Căn phòng này cùng căn phòng lúc trước giống nhau như đúc, ta lúc ngồi đợi trong căn phòng đó sao có thể không nhớ phía sau giá sách này còn có một cánh cửa được?”
“Nhưng có cửa rồi thì thế nào? Cửa kia là dùng đồng thiết đúc thành, trên cửa lại có chẩm khóa cực lớn. Loại khóa này lại cực kỳ rắn chắc, lợi kiếm bình thường đừng mơ tưởng sẽ bổ được nó ra.”
Kiều Sở cười khẽ một tiếng: “Ngươi quan sát rất tỉ mỉ, nhưng ngươi có từng nghĩ chẩm khóa này có điểm kỳ lạ?”
“Kỳ lạ?”
“Chúng ta thường dùng chẩm khóa ở ngoài cửa, còn trong phòng vốn dĩ có thể dùng then để khóa cửa, nhưng vì sao hai gian phòng này lại không dùng đến then cửa, lại thay thế bằng ổ khóa, đây chẳng phải là điều thừa hay sao?”
Kiều Dung hơi chấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684524/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.