Chương trước
Chương sau
“ Haha, đau xót tiếc thương chi cho ả “đàn ông” ngu xuẩn kia chứ! Nào nào, hai sư muội xinh đẹp, hãy lại đây với huynh, huynh sẽ có cách giúp hai vị sung sướng cực lạc, quên đi nỗi buồn này ngay tức khắc.” Hạ Hầu Quan mang theo ánh mắt dâm tà nhìn chằm chằm vào song sinh tỷ muội, khoái trá phấn khích định lao tới ôm choàng cả hai vào lòng để “ an ủi an ủi” đối phương.
“ Đồ đê tiện, tránh ra ~~~!!” Hai chị em vừa căm phẫn vừa hoảng sợ, thực lực của đối phương quá đáng sợ, nếu như hắn muốn làm bậy, thậm chí không đủ sức phản kháng nữa là.
Diệp Thiên Hành khẽ díu mày trước hành động đê tiện của Hạ Hầu Quân, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản. Vì lúc này Hạ Hầu Quân có giá trị lợi dụng hơn cặp song sinh tỷ muội kia, không thể vì hai chị em kia mà làm mất lòng Hạ Hầu Quân được.
Đường Tứ và Tư Mã Phong Vân tất nhiên là không bao giờ ra tay rồi, chỉ đứng sang một bên xem như không nhìn thấy gì cả.
Lâm Nhi cũng muốn ra tay giúp đỡ đấy, vì trước đó không bao lâu tên khốn đó cũng định giở trò với mình, nếu như không phải Tư Mã sư huynh lên tiếng ngăn cản, e rằng bản thân đã bị tên khốn đó làm nhục rồi. Lúc này lo thân chưa xong, lấy tư cách gì giúp đỡ người khác nữa chứ? Nghĩ tới điều đó, đành bất lực dừng bước thở dài quay đầu sang hướng khác.
Chỉ duy nhất mỗi người của Thánh Hỏa Tông là Chu Nhất Thông, Doanh Quỷ và Tiêu Vân nhìn thấy hai chị em song sinh bị ức hiếp, vội vả lao ra ngăn cản, nhưng với thực lực của họ, Hạ Hầu Quân chỉ cần vẫy tay nhẹ một cái, cả ba lập tức bị đánh bay ra xa, không đủ sức ra tay ngăn cản nữa.
Nhìn thấy những người đủ sức ra tay nhưng đứng yên một chỗ, những người ra tay thì bất lực bị đánh trọng thương. Hai chị em song sinh mang theo vẻ mặt tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào tên khốn dâm tặc đang khoái trí vồ tới như con hổ đói.
Chẳng lẽ phải học theo Thiết sư tỷ, tự nổ để cứu danh dự của mình sao?
“ Hạ Hầu Quân, ngươi muốn chết phải không??” Trong lúc đôi tay dơ bẩn của Hạ Hầu Quân gần như chạm vào người của song sinh tỷ muội, giọng nói lạnh lùng chán ghét của Diệp Tuyền ở phía sau vang lên, khiến động tác vồ tới của tên khốn không tự chủ phải chững lại.
“ Không, không dám ạ.” Hạ Hầu Quân mang theo nụ cười khó coi quay lại cúi đầu cắn răng nói, không dám nhìn thẳng vào Diệp Tuyền.
Đừng tưởng Hạ Hầu Quân có thực lực lớn mạnh hơn Diệp Tuyền là dám lớn tiếng cãi lại cô ta. Phải biết rằng để trở thành người của Huyết Ma Đạo, trước khi gia nhập phải cắt bỏ một phần linh hồn của bản thân giao cho đặc sứ nắm giữ. Nếu như dám phản bội hay có ý đồ không hay, đặc sứ sẽ sử dụng bí pháp bí truyền của Huyết Ma Đạo tác động vào linh hồn của tên phản bội, khiến hắn chịu cực hình sống không bằng chết.
Đó là lý do vì sao Huyết Ma Đạo dám thu nhận bất kỳ ai muốn trở thành con chó trung thành của mình, đồng thời không tiếc tài nguyên đào tạo thành tài, vì cho dù sau này mày có lớn mạnh cỡ nào, mảnh linh hồn đang nằm trong tay ta, dám tạo phản thử xem, mày sẽ biết thế nào là sống không bằng chết.
“ Song sinh tỷ muội đã là người của Huyết Ma Đạo, đã là người của chúng ta. Nếu như đối phương tự nguyện đồng ý thì không nói, nhưng nếu ngươi dám làm càng, thì đừng có trách ta ra tay xử phạt ngươi, nhớ kỹ chưa??” Diệp Tuyền dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Hạ Hầu Quân cảnh cáo, khiến hắn không kềm được run bắn cả người.
Phải biết rằng hắn đã từng “ thưởng thức” qua cái kiểu xử phạt hành hình của đặc sứ một lần khi dám cãi lệnh không nghe lời. Mỗi lần nhớ tới cảnh giác đáng sợ đó, hắn đều không kềm được toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh, thậm chí đang ngủ ngon cũng phải giật mình tỉnh giấc nữa là.
“ Xin, xin tuân lệnh!” Hạ Hầu Quân cố gắng kềm nén cơn hoảng sợ xen lẫn phẫn nộ của mình, cúi đầu xin lỗi và cam kết tuân theo mệnh lệnh của đối phương.
Dưới ánh mắt đầy cảm kích của song sinh tỷ muội, Diệp Tuyền quay người đi thẳng về phía Diệp Thiên Hành, lạnh lạnh nói: “ Thánh Hỏa Tông cũng đã giải quyết xong, hiện giờ chỉ còn vài tên lẻ tẻ như tên Dương Diễn và Hạ Cơ chẳng hạn, chúng đã biết rõ thân phận của anh, sau này rời khỏi bí cảnh sẽ mang nhiều rắc rối cho chúng ta đấy. Tranh thủ chúng đi vào hầm mộ chưa được bao lâu, mau chóng đuổi theo giải quyết luôn chúng để bịt đầu mối.” Giọng điệu của Diệp Tuyền khi đối diện với Diệp Thiên Hành cũng đã có chút thay đổi, trở nên lạnh nhạt hơn, xem ra cô ta đã tỏ ra không hài lòng với thái độ đứng sang một bên để mặc Hạ Hầu Quân làm càng lúc nãy rồi.
Diệp Thiên Hành chỉ biết lắc đầu gượng cười. Em gái của mình cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất mỗi cái lòng nhân hậu là hoàn toàn không thích hợp trong cái thế giới đầy sự dối trá và đẫm máu này. Không chừng một ngày nào đó, chính cái lòng nhân hậu đó sẽ làm hại tới nó cũng không chừng.
Ngay sau khi thu hoạch mảnh linh hồn của nhóm người Thánh Hỏa Tông " tự nguyện" hiến ra xong, từ trong nhẫn càn khôn rút ra vài viên huyết tinh cầu còn dư ra chưa sử dụng hết, ném qua cho nhóm người vừa mới gia nhập nhóm chưa được bao lâu, lúc này họ cần phải được hấp thụ huyết tinh cầu để gia tăng thực lực.
Nhóm người đầu hàng của Thánh Hỏa Tông mang theo ánh mắt phức tạp, khó xử, thậm chí có chút chán ghét nhìn chằm chằm vào viên huyết tinh cầu trong tay. Rõ ràng không phải ai cũng hứng thú với thứ sức mạnh tà ác không phải do bản thân mình tự có được. Nhưng lúc này đã ngồi lên tàu giặc, mảnh linh hồn đã nằm trong tay đối phương, có muốn xuống tàu giữa chừng chỉ có nước bị dìm chết mà thôi. Phóng đao thì đành phải theo đao chứ biết sao giờ.
Lắc đầu thở dài một tiếng, tự tìm lấy một chỗ thoải mái bó gối ngồi xuống, nắm chặt huyết tinh cầu trong lòng bàn tay, bắt đầu hấp thụ tinh huyết để gia tăng thực lực của mình.
Chỉ tốn gần một canh giờ đồng hồ, nhóm người hấp thụ tinh huyết đã hoàn thành. Từng người một đứng bật dậy, ai nấy đều mang theo vẻ mặt phấn khích khó tin khi phát hiện thực lực của mình gia tăng với mức đáng sợ như thế này.
Lúc chưa hấp thụ tinh huyết, cảnh giới chỉ nằm rải rác từ chân nguyên tầng thứ 2 hoặc tầng thứ 1. Sau khi hấp thụ xong, cảnh giới thấp nhất trong nhóm cũng là một chân nguyên tầng thứ 5, một mạch tăng gần 5 cấp bậc, quả thật là phi thường.
Lúc này hấp thụ tinh huyết có thể là do bị cưỡng ép, nhưng một khi đã nếm thử thứ mùi vị làm say đắm tới tận linh hồn này, không phải ai cũng đạo tâm vững chắc trước cám dỗ sức mạnh có được một cách dễ dàng như thế này. Nên ai nấy đều từ miễn cưỡng chuyển qua thành khát khao hết rồi.
Giống hệt như một con nghiện hút xong ma túy vậy.
Hài lòng trước biểu hiện của nhóm người mới, Diệp Thiên Hành cười lạnh trong lòng: “ Thử xong còn sợ các ngươi không ngoan ngoãn phục tùng ta nữa sao?”
Tuy mảnh linh hồn của đối phương trong tay, họ sẽ không dám phản bội hay cãi lời. Nhưng nếu như đối phương sau khi trở thành "con nghiện", trở nên cam tâm tình nguyện, ngoan ngoãn nghe lời hơn, không phải tốt hơn sao?
“ Đi thôi, mục tiêu tiến tới, hầm mộ ~~~!!” Diệp Thiên Hành vẫy vẫy tay ra hiệu, cả nhóm nhanh chóng hướng thẳng về phía hầm mộ di chuyển, mục tiêu là truy sát Dương Diễn và Hạ Cơ vẫn còn đang sống sót.
------
Có thể nói mấy bữa nay trong khu rừng Nhân Thú đang xảy ra tình trạng gà bay chó chạy, Nhân Thú sinh sống trong khu rừng đang rơi vào tình trạng thấp thỏm không yên, ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc.
Vì không biết từ đâu mà đột nhiên xuất hiện một tên khốn thân mặc giáp sắt, ngay cả khuôn mặt cũng được che kín lại dưới lớp giáp, lợi dụng những Nhân Thú đi lại lẻ tẻ trong khu rừng, đột nhiên từ trong bụi cây nhảy ra chắn ngay giữa đường, một tay chống eo một tay chĩa vũ khí về phía Nhân Thú mạnh miệng tuyên bố: “ Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn bước qua con đường này, phải để lại tiền mãi lộ ~~~!!”
Và một vụ trấn lột cướp cạn nhanh chóng được xảy ra dưới ánh mắt kinh ngạc khó tin của nạn nhân.
Những tên ngoan ngoãn móc tiền ra còn đỡ, chỉ bị tên khốn đó đập cho một trận xong rồi thả đi. Còn những tên ngoan cố dám chống cự, trực tiếp bị một chùy vỗ thẳng vào đầu, chết ngay tại chỗ, đã vậy còn bị moi xác vơ vết hết tài sản trên người, đúng là tiền mất mạng cũng mất.
Những phi vụ “ đáng sợ” như thế xảy ra nhiều ngày liền, khiến cho cuộc sống của Nhân Thú trong khu rừng bị đảo loạn. Sáng không dám bước ra khỏi nhà, hoặc có đi đâu cũng phải rủ bè kết phái đi thành từng nhóm gần cả chục mạng mới dám đi lại trong khu rừng.
Nhân Thú trong khu rừng đã từng thành lập đội nhóm đi truy sát tên cướp trời đánh đó, nhưng tên khốn đó lúc ẩn lúc hiện, thực hiện xong một phi vụ nào đó lập tức rời khỏi hiện trường một cách dứt khoát không để lại chút vết tích gì cả. Cộng thêm với cái khu rừng rộng lớn như thế này, muốn truy tìm một người thực sự không đơn giản. Vì khi truy tìm phải đi thành từng nhóm từng nhóm, nếu đi riêng lẻ không chừng biến thành mồi ngon của đối phương nữa là. Với lực lượng truy tìm không có hùng hậu, càng khó hơn trong việc tìm thấy được tung tích của đối phương.
Đám Nhân Thú thậm chí sử dụng có mưu kế mồi nhử, bố trí thiên la địa võng, mai phục sẵn gần cả chục cao thủ ở gần đó, để mồi nhử giả vờ đi lại một mình trong khu rừng. Nhưng kết quả là mai phục gần nửa ngày trời, tên mồi nhử đi tới nỗi hai chân muốn gãy, cũng không thấy bóng dáng của đối phương đâu cả. Đợi khi có thông tin truyền tới rằng tên khốn đang thực hiện một phi vụ ở nơi khác, cả nhóm hùng hổ lao tới hiện trường thì đối phương cũng đã bỏ chạy mất tiêu rồi. Ba lần bảy lượt như vậy, khiến nhóm Nhân Thú như muốn sụp đổ.
Mẹ kiếp ~~!! Tên khốn đó có mắt thần hay sao mà biết rõ chỗ nào có mai phục, chỗ nào không có vậy??
Đối với việc này, Dương Kiệt chỉ cười lạnh chế giễu: “ Hệ thống radar của bố mày còn lợi hại hơn cả mắt thần đấy, ở đó mà chơi trò mai phục với anh, nằm mơ đi cưng!”
Đối với hành động đi cướp cạn giữa ban ngày của Dương Kiệt, Dương Diễn chỉ khẽ bất ngờ rồi không nói thêm gì nữa. Còn Hạ Cơ tất nhiên là thừa cơ chế giễu chửi rủa anh ta một cách thậm tệ về cái hành vi hạ đẳng vô liêm sỉ đó rồi.
Chỉ là nhìn thấy vô số tài nguyên linh thạch nhảy hết vào túi của Dương Kiệt và lâu lâu chỉ ném qua vài trái thần dược thần quả cho cả hai cho qua loa, Hạ Cơ cũng bắt đầu động lòng, trong lòng thầm nghĩ: “ có nên tham gia với tên khốn này để kiếm chút tiền mua son phấn không nhỉ??”
Cho tới khi số tài sản mà Dương Kiệt kiếm được mấy ngày qua trên cả chục triệu linh thạch, cuối cùng thì Hạ Cơ cũng kềm lòng không nổi, lập tức lên tiếng yêu được tham gia và chia phần nhiều hơn, nếu không thì sẽ tung tin Dương Kiệt trở thành cướp cạn ra khắp thiên hạ biết sau khi bí cảnh kết thúc, phá hoại thanh danh của anh ta.
Trước những lời hăm dọa của Hạ Cơ, Dương Kiệt chỉ cười lạnh “say no” một cách dứt khoát.
Đùa à, bố mày còng lưng cực khổ đi cướp tiền để trả nợ là vì ai chứ? Cũng là vì không muốn bỏ rơi hai người, thậm chí cứu mạng của hai người nữa là. Lúc này đang nợ ngập đầu mỗi tháng phải trả cả gốc lẫn lãi hơn mười triệu linh thạch cho con quỷ hút máu kia, các ngươi không trả phụ thì thôi chứ, còn ở đó đòi chia phần, nằm mơ đi ~~!!
Thế là dưới ánh mắt đầy phẫn nộ và khao khát của Hạ Cơ, Dương Kiệt tiếp tục sự nghiệp cướp đường của mình, chỉ mong kiếm được càng nhiều càng tốt để trả cho hết nợ con quỷ hút máu kia mà thôi.
Trong thời gian này, người của Phi Long cũng không ngừng tung người truy tìm tung tích của nhóm Dương Kiệt, nhưng cũng gặp phải tình trạng của nhóm Nhân Thú truy bắt anh ta, bế tắc trong việc định vị vị trí của cả nhóm, nhất thời không biết phải làm sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.