Trên người y áo ngủ bằng gấm thoảng hương, tuy rằng mềm mỏng nhưng lại phi thường ấm áp. Quý Quân Lăng trở mình, bên hông truyền đến một trận đau đớn làm y đang mơ ngủ cũng phải tỉnh giấc, mở hai to mắt.
Không phải nằm mơ, ngày hôm qua y thật sự bị cái tên cầm thú kia khi, khi dễ! Này tên dâm tặc cư nhiên đối với nam tử hán như y mà cũng đều, đều, đều dám khi dễ, thật sự là vô sỉ đến cực điểm!
Cố lấy dũng khí quay đầu, quả nhiên thấy Tần Nhung ngông nghênh ngủ ở bên cạnh, vẻ mặt thỏa mãn phát ra tiếng hô hấp đều đều. Cả người mềm nhũn, khí lực toàn thân giống như bị trừu đi mất. Quý Quân Lăng vừa thấy xấu hổ, vừa giận dữ lại vừa thấy thương tâm, cảm thấy được căn bản mình không còn mặt mũi nào. Đối với Tần Nhung lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn mới giải hận.
Chính là y đụng tới Tần Nhung liền chưa bao giờ gặp được một chuyện tốt.
Lần đầu tiên thì hưu thê, sau đó ngày ba bữa cơm cũng không có mà ăn, lúc này lại bị hắn chiếm hết tiện nghi.
Người nam nhân này âm hiểm, giảo hoạt, mặt dày tới cực điểm, hoàn toàn không biết xấu hổ; chính y đường đường là người đọc sách, làm sao so đê tiện với hắn được? Người ta nói không sợ quân tử chỉ sợ tiểu nhân, y hoàn toàn đấu không lại hắn nha. Đành ngậm bồ hòn, cho dù là nữ tử thì vì danh tiết cũng chỉ hảo cắn răng mà tự chịu, huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-le-vat-nhieu/121863/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.