*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra, đối với Phương Trì động tác này cũng chẳng có gì, xem như là an ủi, cậu đã nắm vai như vậy với nhiều người rồi.
Có điều, sau khi nắm xong, cả cậu và Tôn Vấn Cừ đều ngây người.
Tôn Vấn Cừ quay đầu lại, đầu tiên là nhìn tay Phương Trì còn đang đặt trên vai hắn, nhìn lại Phương Trì cười: "Tự nhiên cảm thấy cậu bây giờ cứ như Lượng Tử."
Phương Trì cũng cười, hơi ngượng ngùng xoa mũi, quay mặt nhìn xuống sân: "Chú béo béo kia là chú hai tôi, lực tay mạnh lắm, lúc tôi còn bé chú có thể dùng một tay nhấc tôi đặt lên vai, còn thiếu niên đeo kính mắt ngu ngốc kia là con trai chú..."
Tôn Vấn Cừ khóe miệng đang cười, cùng cậu nhìn xuống dưới tầng.
"Lúc còn nhỏ, thiếu niên đeo kính còn chưa ngu ngốc, sau này đi học rồi đột nhiên lại ngu đi, tôi vẫn luôn cảm thấy, từ lúc tiểu học tới giờ, nó có lẽ đều đang học chuyên ngành ngu ngốc...", ngón tay Phương Trì gõ lên kính, kể rất nhập tâm, "Hổ đen móc tim*! Không tránh được! Tôi biết ngay là không thoát được mà... Vâng, khán giả và các anh em xin mời chú ý... Võ bọ ngựa! Lại không tránh được, thiếu niên đeo kính có giá trị vũ lực quá thấp, kinh nghiệm bao năm nay có lẽ vẫn là số âm... Tay đao chém! Phạch! Ngay bây giờ, thiếu niên đeo kính định chạy! Định chạy!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-lai-hoanh-khuyen/2007678/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.