*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Căn nhà mới sửa lại này bình thường cũng chẳng mấy khi ở, không có đồ đạc gì, trong phòng khách ngay cả tivi cũng chẳng mua một cái, trong phòng ngủ cũng chỉ có giường với tủ.
Mẹ cầm chăn đệm từ chỗ ông bà nội tới, Phương Trì tự mình bày ra, cũng không rửa mặt nữa, cứ thế cởi áo đổ nhào lên giường.
Ba mẹ đều quay về nhà ngủ, ngày mai là ba mươi rồi, phải bận rộn nhiều việc, cả nhà cô còn về nữa, phải dậy sớm.
Thế nhưng Phương Trì lại không ngủ được, biết rõ phải dậy sớm, mà nằm xuống nửa tiếng rồi cậu còn gối lên cánh tay mắt mở trừng trừng nhìn cửa sổ không có rèm cửa.
Trời hôm nay không sao, trăng cũng chỉ mờ mờ mịt mịt trong mây, chẳng thấy rõ hình dạng.
Cũng như chính mình.
Quay người, nằm sấp, lật qua lật lại, Phương Trì cứ hành hạ chật vật trong chăn như vậy, cảm giác nếu mình là cái bánh đường, giờ cũng đã rán đến mức hai mặt vàng óng, gần như có thể vớt ra khỏi chảo.
Cậu thở dài, ngồi xuống bật đèn, lấy bài tiếng anh từ trong cặp ra, rồi lại cuộn mình vào chăn.
Đọc sách một lúc đi.
Dù sao thì vừa học thuộc lòng cái cậu đã ngủ, vừa khéo.
Mở sách ra một lúc, điện thoại trên gối bên cạnh vẫn cứ kêu tít tít, cậu lấy qua xem, là trong nhóm chat của lớp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-lai-hoanh-khuyen/2007675/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.