*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm lúc ông bà nội dậy luyện Bát Đoạn Cẩm, Phương Trì cũng đã tỉnh rồi, thế nhưng cậu không động đậy, trong chăn ấm lắm, ấm áp hầm hập cậu không muốn dậy.
Trở mình, kéo chăn trùm lên đầu định mơ màng thêm một lúc nữa.
Nhưng lúc trùm chăn lên lại ngửi thấy mùi sữa dừa thơm nhàn nhạt.
Tôn Vấn Cừ?
Phương Trì mở mắt ra, mặt mê man nhìn chằm chằm chăn đắp trên người.
Màu xám cùng đường kẻ màu xanh nước biển.
Không sai, đây là chăn của Tôn Vấn Cừ.
Phương Trì ngồi dậy, ghế sofa quá nhỏ, tay chống một cái sang bên cạnh lại chống lên khoảng không, cứ thế lật ngã lộn xuống sàn.
Cậu nhanh chóng nhảy lên, cầm lấy chăn run cầm cập.
Lần này quá may, cơn buồn ngủ tỉnh hết luôn.
Chăn Tôn Vấn Cừ sao lại chạy lên người mình rồi?
Phương Trì nhìn lên tầng, đầu tiên là chạy ra sân sau, đứng ở sau ông bà nội cùng nhau hoạt động cánh tay cẳng chân.
"Ông nội," cậu nhỏ giọng nói, "Chăn con đắp từ đâu ra thế?"
"Không biết," Ông nội quay đầu nhìn cậu, "Sao con lại ngủ trên ghế sofa?"
"Còn không phải vì ông kéo gỗ khò khò hay quá à." Bà nội nói.
"Uống rượu mà." Ông nội cười ha hả.
Phương Trì cùng ông bà nội hàn huyên mấy câu, rồi chạy về phòng khách, gấp chăn Tôn Vấn Cừ lại, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-lai-hoanh-khuyen/2007662/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.