Sau buổi tụ họp nhỏ ngày hôm đó, hai ngày liên tiếp Hoắc Dận Kỳ không đến tìm Thẩm Nam Kha, được thanh tĩnh mấy hôm lại càng khiến cô vui vẻ hơn, một mình ở trong phòng nghiên cứu bản đồ của Vương phủ. Ngoại trừ một cái cổng chính ở ngoài, trong phủ vẫn còn một cổng sau ở phía bên kia vườn hoa, nhưng cái cổng kia lúc nào cũng có người đứng canh gác, sự chặt chẽ chẳng hề thua kém bất cứ nơi nào. Thẩm Nam Kha sang bên đó xem qua hai lần, ban đầu cô còn tưởng rằng có thể ngang nhiên đi ra ngoài, nhưng lần nào cũng bị lính gác ngăn lại, đưa tay hỏi xem cô có lệnh bài của Hoắc Dận Kỳ không? Lệnh bài? Cô nhớ có lần cô vô tình giáp mặt với Hoắc Dận Kỳ ở hành lang dài, Thẩm Nam Kha để ý thấy trên lưng hắn có cái gì đó, tấm thẻ được chạm khắc đầy tinh xảo kia hẳn là lệnh bài xuất nhập của Vương phủ. Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Nam Kha đã lập ra một kế hoạch sơ sơ. Mặc dù cô không muốn trốn ra khỏi nơi này bây giờ, nhưng nếu như không muốn bị giam giữ ở đây cả đời như thế này, cô nhất định phải mạo hiểm, miếng lệnh bài kia… Cô chắc chắn phải tìm cách lấy được! Cơ hội của cô đến rất nhanh, hôm nay, Nhược Âm báo cho cô rằng tối Vương gia sẽ ở lại ăn cơm. Có lẽ với Hoắc Dận Kỳ, những người như Thẩm Nam Kha chỉ cần thỉnh thoảng đến sủng hạnh một hai lần là được, như thế cũng là vinh hạnh của cô rồi. Còn với chuyện nàng ấy vô tình bắt gặp hai người họ trong phòng hôm đó, Nhược Âm giống như mất trí nhớ, thái độ không khác gì so với lúc ban đầu. Kết quả như vậy cũng là tốt nhất, dù sao Thẩm Nam Kha cũng không muốn chen vào mảnh tình lung tung rối loạn. Tới gần tối, Dao Bình bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị bữa tối, nhờ tay nghề của nàng ấy mà chỉ trong chốc lát, mặt bàn của Thẩm Nam Kha đã được bày đủ loại cao lương mỹ vị, thậm chí, lúc Dao Bình sửa soạn lại trang phục cho cô, cô cũng chẳng hề ngăn cản, điều này làm cho Dao Bình rất phấn khởi, tưởng rằng cô đã nghĩ thông rồi. Kỳ thực, Thẩm Nam Kha chỉ muốn Hoắc Dận Kỳ vui vẻ thôi. Nhưng mà, hắn chưa tới. Thẩm Nam Kha ngồi bên cạnh bàn, ngồi từ hoàng hôn đến tận đêm khuya cũng chẳng thấy bóng dáng Hoắc Dận Kỳ đâu. Thức ăn trên bàn cứ nóng rồi lại nguội, nguội rồi lại nóng, lúc Dao Bình chuẩn bị hâm lại đồ ăn lần thứ ba, Thẩm Nam Kha không nhịn được nói: “Đừng hâm nữa.” Dao Bình sửng sốt nhìn cô. Thẩm Nam Kha thoáng nhìn qua mấy đĩa thức ăn trên bàn, nói: “Ta bảo đừng hâm nữa, giờ đã mấy giờ rồi? Hoắc Dận Kỳ sẽ không đến đâu!” Cô vừa dứt lời, không hiểu sao lại có chút phiền muộn không rõ trong lòng, Thẩm Nam Kha đứng lên, đang chuẩn bị vào trong phòng thì đột nhiên một tiếng nói ngoài cửa truyền đến: “Nương nương.” Thẩm Nam Kha đột nhiên ngẩng lên, vẫn là chàng trai ít nói hay đi cạnh Hoắc Dận Kỳ - Mộc Tử Cảnh. Mặt hắn hơi cúi xuống, nói với cô: “Nương nương, Vương gia bảo nô tài báo lại với nương là ngài ấy có việc gấp, kêu nương dùng bữa trước.” Thẩm Nam Kha vốn muốn nói rằng không cần, ta có ăn cũng không vào, nhưng khi nhìn Mộc Tử Cảnh, cô lại hỏi: “Vậy à? Giờ Vương gia đang ở đâu?” “Thư phòng.” Mộc Tử Cảnh buột miệng trả lời, lại thấy tiếp đó Thẩm Nam Kha nhìn về phía Dao Bình đang đứng bên cạnh: “Đã như vậy, Dao Bình, ngươi giúp ta hâm lại đồ ăn đi! Quản sự Mộc có thể đi rồi.” Mộc Tử Cảnh thoáng nhìn qua gương mặt tươi cười chẳng hề cáu giận của người phụ nữ trước mắt, hơi không hiểu, nhưng cũng chẳng nói gì thêm, gật đầu rồi lui xuống. . Ủ𝗻g hộ chí𝗻h chủ vào 𝗻gay || 𝗧 𝑟 U m 𝗧 𝑟 u y ệ 𝗻.v𝗻 || Lúc Dao Bình mang từng đĩa thức ăn đã hâm nóng lên, Thẩm Nam Kha liền kêu người lấy một cái khay sang đây, rồi đặt thức ăn lên trên khay. “Nương nương, nương muốn làm gì vậy?” “Đơn giản thôi, Hoắc Dần Kỳ không đến, ta sẽ tự tay mang đồ ăn sang cho hắn.” Vừa dứt lời, Thẩm Nam Kha liền cầm khay đứng lên, cô vừa bước ra ngoài liền bị Dao Bình vội vàng ngăn lại, can: “Nương nương lần đầu đến phủ nên không biết, thư phòng của Vương gia là khu vực cấm, trừ khi đích thân gia kêu người sang, còn lại…” “Ta chỉ đi đưa cơm thôi mà, có muốn làm gì đâu?” Bình thường lúc nào trông Thẩm Nam Kha cũng bình dị gần gũi, chẳng bao giờ đánh chửi tôi tớ, nhưng lúc này, cô hơi trừng mắt lên, trong đôi mắt ấy là sự sắc bén mà Dao Bình chẳng tài nào hoài nghi. Dao Bình chỉ đành lui lại: “Vậy … Nô tỳ sang bên đó cùng nương nương!” “Không cần, ta đi một mình là được rồi.” Thẩm Nam Kha vừa dứt lời liền lách qua Dao Bình, đi về phía thư phòng. Tuy rằng vương phủ này lớn vô cùng, nhưng dù gì thì cô cũng đã ở đây được một thời gian, cũng coi như là quen cửa quen nẻo, chẳng mấy chốc đã đến cửa thư phòng, Mộc Tử Cảnh đang đứng trước cửa, nhìn thấy cô tới thì hơi sửng sốt. Tiếp đó, hắn tiến đến, nói: “Nương nương, sao nương lại tới đây?” “Ta tới đưa cơm cho Vương gia.” “Nương nương, vừa nãy Vương gia đã ăn tối rồi, cái này…” “Tử Cảnh, ai đang ở ngoài?” Giọng nói của anh lờ mờ truyền từ trong ra. Mộc Tử Cảnh trả lời: “Vương gia, là Vương phi nương nương đến.” Người bên trong dường như hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: “Cho nàng vào!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]