Lúc đi, Niên Họa Chi tới cùng Niên Khương DỊch và Hoắc Dận Hàn. Lúc trở về, khí thế của Niên Họa Chi rõ ràng là không còn cao như lúc vừa đến nữa, đôi mí hơi cụp xuống, trông có vẻ hơi uể oải. Hoắc Dận Hàn bày ra dáng vẻ không yên lòng. Ánh mắt Niên Khương Địch dừng trên người hắn ta một lúc rồi sau đó nói: "Chi Nhi, muội làm sao vậy? Có phải hôm nay đi chơi không vui không?" Nghe thấy lời của Niên Khương Địch, ánh mắt Niên Họa Chi nâng lên ngay, liếc mắt nhìn Hoắc Dận Hàn ở phía đối diện một cái rồi mới nói với Niên Khương Địch: "Tỷ tỷ, ta không sao, ta chỉ là cảm thấy hơi mệt mỏi thôi." Niên Họa Chi nói xong bèn quay đầu liếc mắt nhìn Hoắc Dận Hàn cái nữa rồi tiếp tục: "Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy Thất Vương gia kia có thật sự thích Thẩm Nam Kha không?" Trước khi Thẩm Nam Kha gả cho người ta cũng đã từng ở lại phủ Thừa tướng một khoảng thời gian. Đó là vì khoảng cách giữa Bắc Địa và Lạc Nhạn khá xa, vì không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên đường đi nên để Thẩm Nam Kha đi từ Bắc Địa tới đây trước, sau đó ở lại phủ Thừa tướng. Vài năm trước, Hoắc Dận Hàn và Hoắc Dận Kỳ từng đi theo Niên Thừa tướng tới Bắc Địa. Một lần nọ, Hoắc Dận Hàn và Hoắc Dận Kỳ lại gặp một chuyện ngoài ý muốn, thậm chí suýt nữa đã chết rồi. Chuyện này xảy ra khiến Hoàng Thượng giận dữ, thậm chí suýt nữa thì đánh Bắc Địa. Sau chuyện như thế nào thì Niên Họa Chi không biết. Chuyện này cũng cứ vậy mà không giải quyết được gì. Nhưng có thể khẳng định một chuyện là Hoàng Thượng ngay cả Bắc Địa cũng không để vào mắt, cũng sẽ không quan tâm một cô công chúa không được cưng chiều ở Bắc Địa. Sở dĩ để nàng ở tạm trong phủ Thừa tướng chẳng qua cũng là để cho người trong thiên hạ xem mà thôi. Mà Thẩm Nam Kha cũng thật sự không ngốc. Thời điểm ở phủ Thừa tướng cũng vô cùng im lặng ngoan ngoãn. Nếu không phải nàng vẫn luôn dây dưa với Hoắc Dận Hàn thì Niên Khương Địch cũng sẽ không chán ghét nàng như thế. Lúc này nghe thấy lời của Niên Họa Chi, Niên Khương Địch chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng rồi nói: "Hoắc Dận Kỳ trông có vẻ dịu dàng như ngọc nhưng không chừng lại có lòng dạ kín đáo. Người như Thẩm Nam Kha có thể vào nổi mắt hắn sao?" "Nói đến đây thì chẳng qua cũng chỉ là một người tàn phế mà thôi. Có vẻ như tỷ tỷ rất để mắt đến Hoắc Dận Kỳ này nhỉ." Niên Họa Chi cười lạnh lùng một tiếng rồi nói. Niên Khương Địch không trả lời ngay mà là nhìn thẳng về phía người đàn ông bên cạnh. Hình như Hoắc Dận Hàn vừa cười một cái, sau đó thò tay kéo Niên Khương Địch vào lòng mình rồi nói: "Này có gì đâu. Hoắc Dận Kỳ cùng lớn lên từ bé với ta, cho dù vì một lần ngoài ý muốn ở Hoàng cung kia khiến tâm trí hắn thay đổi thì cũng chắc chắn không phải hạng người vô dụng." Niên Họa Chi thấy tay Hoắc Dận Hàn đặt trên người Niên Khương Địch thì nhanh chóng cụp mắt xuống, nhẹ nhàng ồ một tiếng. Niên Họa Chi là muội muội nàng ta, mặc dù là thứ nữ nhưng Niên Khương Địch vẫn luôn biết Niên Họa Chi luôn tìm cơ hội để dẫm lên đầu nàng ta. Chính là người đàn ông mà nàng ta để ý. Nghĩ đến đây, Niên Khương Địch ôm chặt người Hoắc Dận Hàn hơn mấy lần rồi nói: "Ý của Thái tử điện hạ là có vẻ như trước kia Họa Chi muội có qua lại với Hoắc Dận Kỳ. Vì để tránh tình huống bất ngờ thì sau này vẫn nên chú ý một chút." "Ai qua lại với hắn chứ? Chẳng qua là ta muốn..." Niên Họa Chi nói đến đây rồi đột nhiên im bặt, quay đầu liếc nhìn Hoắc Dận hàn rồi trực tiếp gào ầm lên: "Quên đi quên đi, ta muốn xuống xe!" "Nhưng mà tiểu thư, còn chưa tới phủ Thừa tướng đâu!" Giọng của Tiểu Ngân từ bên ngoài truyền tới. Niên Họa Chi ngay cả nhìn một cái cũng không thèm nhìn đã nói: "Ta nói dừng thì dừng đi. Ta tự về!" "Chi Nhi, đừng có tùy hứng." Lời của Niên Khương Địch đã hơi trầm xuống. Niên Họa Chi chỉ cười một tiếng lạnh lùng rồi trực tiếp xốc màn xe lên đi xuống. "Đứa nhỏ này đã bị cha ta làm hư, tuổi càng lớn tính tình càng xốc nổi." Niên Khương Địch liếc nhìn bóng dáng Niên Họa Chi, có hơi lo lắng nói. Hoắc Dận Hàn liếc nhìn bóng dáng Niên Họa Chi biến mất trong bóng đêm. Suy nghĩ của Niên Họa Chi, hắn ta vẫn luôn biết, tất nhiên cũng biết lời vừa nói được một nửa đã im của nàng ta là có ý gì. Đơn giản là muốn kích thích lòng ghen ghét của hắn ta mà thôi. "Chẳng qua lại nói tiếp, Chi Nhi cũng tới tuổi gả chồng rồi nhỉ, không biết Thừa tướng nghĩ thế nào?" Nghĩ đến đây, Hoắc Dận Hàn thản nhiên hỏi. Niên Khương Địch liếc mắt nhìn người chồng bên cạnh mình một cái rồi nói: "Ý của Thái tử điện hạ là gì?" "Bát đệ của cô, thế nào?" Nghe thấy lời này của Thái tử, Niên Khương Địch nhất thời hoảng sợ trả lời: "Mặc dù Bát Vương gia rất không tồi nhưng hình như Chi Nhi không thích hắn... Hơn nữa đợi đến ngày nào đó, nếu là liên quan gì đến Chi Nhi thì chẳng phải sẽ khiến điện hạ gặp khó khăn sao?" Rốt cuộc thì đó cũng là lời mang tội lớn nên Niên Khương Dịch vẫn không dám nói thẳng. Bây giờ thân thể của Hoàng Thượng là hôm nay không bằng hôm qua. Mặc dù thế lực của Thái tử đang như mặt trời ban trưa nhưng các vị Vương gia lại vẫn như hổ rình mồi. Trong đó, Ngũ Vương gia Hoắc Dận Hoa và Bát Vương gia Hoắc Dận Thông đều là những con hổ mạnh... Lời của Niên Khương Địch vừa dứt, Hoắc Dận Hàn chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó đưa tay gối sau đầu mình rồi nói: "Cô cũng chỉ là nói vậy mà thôi. Nhìn qua thì có vẻ như Hoắc Dận Thông không hề có tâm cơ gì nhưng chỉ sợ là tâm cơ đó lại rất sâu. Chi Nhi ngây thơ, chắc chắn Niên Thừa tướng cũng sẽ không đồng ý gả nàng ta cho hắn." Mấy câu trước của Hoắc Dận Hàn nghe qua thì không có gì lạ, nhưng lúc nói câu sau, ánh mắt của hắn ta đã trở nên u ám. Niên Khương Dịch nhìn thấy tất cả, không nhịn được rùng mình một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]