Lúc Hoắc Dận Kỳ quay lại, Thẩm Nam Kha đang ở trong phòng nghiên cứu bản đồ của Vương phủ, vì Hoàng thượng cấm cung Vương phủ nên sau khi cô đến đây chưa từng ra ngoài, nhưng cô tuyệt đối cũng không khoanh tay chờ chết, vì vậy bèn bảo Dao Bình tìm bản đồ trong thư phòng của Hoắc Dận Kỳ, chăm chú nghiên cứu. Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Nam Kha lập tức giấu bản đồ trên tay ra sau người, sau đó ngẩng đầu lên liền thấy Hoắc Dận Kỳ đang đi về phía mình. Ở phía sau hắn là một chàng trai khoảng chừng hai mươi tuổi, mắt phượng mày ngài thu hút, Thẩm Nam Kha không khỏi nhìn chàng ta thêm mấy lần. Hoắc Dận Kỳ thấy vậy nói, “Tử Cảnh.” Mộc Tử Cảnh nghe thấy liền hiểu ý của chủ tử, quay người lui ra ngoài, Dao Bình thấy vậy định lui ra ngoài theo, Thẩm Nam Kha liền đứng dậy, “Cái đó, ta bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu, Dao Bình, ngươi đưa ta đi vệ sinh một chút, nhanh lên.” Nói xong, Thẩm Nam Kha xoay người định đi về phía cửa, thật ra cô cũng thấy cách làm này của bản thân vô cùng không đáng tin, dù sao thì chạy đâu cho trời khỏi nắng. Huống chi bây giờ thân phận của cô là Vương phi, thời gian chung sống với Hoắc Dận Kỳ như thế này chỉ có nhiều chứ không có ít. Nhưng mà bây giờ cô không muốn nhìn thấy hắn, rất chi là không muốn. Trên đường, Dao Bình không nhịn nổi nói, “Nương nương, Vương gia đối xử với người tốt như vậy, sao người cứ né tránh Vương gia vậy?” Vốn dĩ Thẩm Nam Kha định nói suy nghĩ của cô rõ ràng vậy sao? Nghĩ một hồi lại thấy đúng là hơi rõ ràng, chỉ sờ mũi, nói, “Dao Bình à, ngươi ở trong Vương phủ này bao nhiêu năm rồi?” “Nô tì vào phủ năm bảy tuổi, đến hôm nay đã là gần mười năm rồi.” Nghe thấy lời của Dao Bình, Thẩm Nam Kha không khỏi tặc lưỡi, Dao Bình như nhìn ra suy nghĩ của cô, nói, “Nương nương, lẽ nào người không biết sao? Năm mà Vương gia xảy ra chuyện, có đạo sĩ tiến cung, nói Vương gia và hoàng cung xung khắc, còn có thể ảnh hưởng đến Hoàng thượng và vận nước, nếu không thì ở Lạc Nhạn quốc, đến khi Hoàng tử đủ mười sáu tuổi mới có thể chuyển ra hoàng cung, Hoàng thượng ngoại lệ cho Vương gia.” “Ồ, vậy lúc Hoắc Dận Kỳ rất nhỏ đã ở trong Vương phủ rồi?” “Bẩm nương nương, đúng vậy.” “Vậy mẹ hắn thì sao?” Thẩm Nam Kha nói xong, Dao Bình như bị dọa sợ liền nói, “Nương nương, người nói lời này trước mặt nô tì thì được, nhưng tuyệt đối không được nhắc đến trước mặt Hoàng thượng hay những người khác!” “Tại sao?” Dao Bình nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai khác rồi mới nhẹ giọng nói, “Mẹ của Vương gia mất trong một trận hỏa hoạn ở hoàng cung, khi ấy tất cả mọi người đều nói mẹ của Vương gia là hồ ly tinh ngàn năm, lúc tu pháp không cẩn thận mới dẫn đến tự thiêu!” Nếu không phải vì vẻ mặt nghiêm túc của bd, Thẩm Nam Kha suýt chút nữa cười mỉa ra tiếng, hồ ly tinh? Nghe đúng là phi lý. Nhưng giờ đây đến chuyện xuyên việt phi lý đến vậy còn xảy ra với bản thân,, nếu nói là sức mạnh siêu nhiên cũng có vẻ không hợp lý. Nghe thấy Dao Bình nói xong những lời này, Thẩm Nam Kha không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy Hoắc Dận Kỳ có vẻ rất đáng thương. Ở kiếp trước, cô lớn lên trong cô nhi viện, cô hiểu rõ cảm giác cô độc, có lẽ vì đã trải qua chuyện này nên tính cách của Hoắc Dận Kỳ mới trở nên như vậy? Lúc này, Thẩm Nam Kha đã quay về phòng, Hoắc Dận Kỳ đang ở bên trong đợi cô. Thẩm Nam Kha không hề bất ngờ, sau khi cô ngồi xuống trước mặt hắn, cô nói, “Hôm nay Vương gia lên triều, vất vả lắm nhỉ? Muốn uống trà không?” Ban nãy Thẩm Nam Kha không chút giấu diếm mà né tránh và chống đối hắn, Hoắc Dận Kỳ cũng biết trong lòng Thẩm Nam Kha nghĩ gì, lúc này đây, nhìn thấy cô nhiệt tình rót trà cho mình như vậy, lông mày phía dưới mặt nạ lại nhíu lại. Thẩm Nam Kha hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt của hắn, đặt trà trước mặt hắn rồi nói, “Vương gia, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?” “Nói.” “Ngươi… ngươi tin thế gian này có thần tiên không?” Ngón tay Hoắc Dận Kỳ hơi khựng lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô, nói, “Nàng muốn nói gì?” Thẩm Nam Kha vội xua tay, nói, “Ta không có ý khác, chỉ đơn thuần nói vậy thôi. Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nói là, ngươi có từng nghĩ qua, có thể… có người nhìn có vẻ như đã chết nhưng thật ra chỉ là nàng ta đã đến một nơi khác, sống yên ổn, hoặc là…” Thẩm Nam Kha còn chưa nói xong, ly trà trên tay Hoắc Dận Kỳ đã rơi xuống đất, “cách” một tiếng, những mảnh sứ tung tóe suýt thì xoẹt qua cánh tay Thẩm Nam Kha. Cô vội ngẩng lên, nhìn thấy Hoắc Dận Kỳ đang nhìn mình, bàn tay ở dưới mặt bàn, thân hình cao lớn như che khuất hết tầm nhìn. Hắn nói, “Thẩm Nam Kha, có phải nàng nghĩ cách thử lòng người khác này rất thú vị?” Thẩm Nam Kha còn chưa đáp, Hoắc Dận Kỳ đã đứng dậy, giơ tay chỉ vào cô, nói, “Thẩm Nam Kha, đừng xem sự khoan dung của ta dành cho nàng là điều đương nhiên.” Tay Thẩm Nam Kha nắm chặt, cuối cùng vẫn không nhịn được mà thốt ra một câu, “Hoắc Dận Kỳ, ngươi bị thần kinh à?!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]