Nghe thấy lời nói của Hoắc Dận Kỳ, Thẩm Nam Kha suýt chút bị sặc nước miếng, không dễ dàng gì mới làm cho biểu tình của bản thân tự nhiên hơn một chút, Hoắc Dận Kỳ lại đột nhiên vén vạt áo, ngồi lên trên giường.
Thẩm Nam Kha lập tức kéo cái chăn bên cạnh sang, hai tay ôm lấy ngực, mặt đầy cảnh giác, nói "Chàng muốn làm gì?"
"Đầu của nàng bị thương" Hoắc Dận Kỳ nhàn nhạt nói.
Lúc này nàng mới nhớ ra khi nãy đầu nàng vừa đập vào thành giường, hơn nữa trên tay Hoắc Dận Kỳ cũng có cầm thuốc, có lẽ là muốn bôi thuốc cho nàng.
Hoắc Dận Kỳ nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch bên dưới lớp mặt nạ làm cho Thẩm Nam Kha cảm thấy mình hít thở không thông, nhưng vẫn kiên trì đến cùng đối mặt với hắn.
"Được rồi" Hoắc Dận Kỳ vậy mà sảng khoái đưa thuốc trên tay cho nàng, nói "Nàng tự mình bôi đi, ta đi gọi Dao Bình đến chăm sóc nàng".
Nói dứt lời, Hoắc Dận Kỳ đã đứng dậy, thu dọn các loại thuốc hắn vừa đặt ở bên cạnh, Thẩm Nam Kha vẫn giữ ánh mắt cảnh giác mãi cho tới khi hắn bước chân ra khỏi phòng, lúc này nàng mới thở ra một hơi.
Mà lúc sau yên tĩnh lại, nàng mới phát hiện sau lưng mình đau nhói 1 trận, nàng lại không nhìn thấy được, chỉ có thể nhẫn nhịn, lần nữa nằm sấp xuống, một bên lấy thuốc xoa lên trên trán, lại nhớ tới nụ hôn ban nãy.
Cái cảm giác triền miên dai dẳng ấy, Hoắc Dận Kỳ rốt cuộc đã làm với bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-lai-hoanh-hoa/468594/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.