“Kéo nàng ta xuống, đánh chết!”
“Dừng tay! Ngươi không thể đánh người của ta!”
“Người của ngươi?” Tay người đàn ông nắm thật chặt cằm của cô, trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo, “Nàng vẫn còn thuộc về ta, hay nàng còn có người nào khác sao?”
Khốn nạn!
Thầm mắng xong một tiếng, Thẩm Nam Kha lập tức tỉnh lại.
Toàn bộ phía sau lưng đều đau rát, Thẩm Nam Kha đau đến mức nước mắt suýt chút nữa rớt xuống, mồ hôi lạnh đã trực tiếp rớt xuống, đúng lúc này, một thanh âm truyền đến, “Nếu như không muốn để lại vết sẹo, nàng tốt nhất đừng động đậy.”
Thanh âm này...
Thẩm Nam Kha bỗng nhiên ngẩng đầu đến, lại trông thấy vị trí cách mình không xa, một nam nhân thảnh thơi ngồi ngay mép giường của mình, mặt nạ của hắn tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Hoắc Dận Kỳ.
Thẩm Nam Kha Lập tức nhớ tới giấc mộng vừa rồi, nhìn chung quanh, nói, “Dao Bình đâu?
“Ta để nàng về nghỉ ngơi.” Hoắc Dận Kỳ nói chuyện, đi về phía cô, ghé đầu mình xuống, đem băng gạc trên lưng để lộ ra.
Mãi cho đến khi thấy một cơn gió man mát tràn vào, Thẩm Nam Kha mới phát hiện ra một việc, trời ạ, mình không mặc gì cả!
Thẩm Nam Kha giật mình, vô thức liền muốn đẩy Hoắc Dận Kỳ ra, Hoắc Dận Kỳ lại không kiên nhẫn nói, “Ta nhớ ta vừa mới nhắc nàng? Hay là nàng vẫn muốn để lại sẹo khắp người?”
Mặc dù Thẩm Nam Kha từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua, nhưng cũng tuyệt đối chưa từng có tình cảm thật lòng với người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-lai-hoanh-hoa/468593/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.