Ngựa mà hoàng thượng chuẩn bị, đương nhiên đều là ngựa khỏe ngày đi ngàn dặm, nhưng con thỏ đó đã uống thuốc rồi, một lúc sau, bóng dáng nó dần biến mất vào trong bụi cây, chính con ngựa khỏe đó, lúc này cũng không nhìn thấy bóng dáng con thỏ kia nữa.
Ngoài Hoắc Dận Kỳ còn có tám vị vương gia cùng tham gia thi đấu, rừng cây rậm rạp, đám người đã nhanh chóng tách ra.
Vết thương trên cánh tay của Hoắc Dận Kỳ đã đỡ nhiều rồi, nhưng trong lúc kéo cung, không tránh khỏi đau nhức, đảo mắt sang bên, lại thấy có vẻ không chỉ có mấy người họ trong bụi cây.
Ánh mắt Hoắc Dận Kỳ bỗng sâu hơn, chính lúc này, một bóng người linh hoạt vụt qua bụi cây, Hoắc Dận Kỳ lập tức rút cung ra, một mũi tên vừa phóng ra thì con mồi kia đã ngã xuống đất.
Ngay khi Hoắc Dận Kỳ chuẩn bị tiến lên nhặt con mồi, một giọng nói truyền đến bên tai hắn: "Thất đệ, đệ ngắm sai đối tượng rồi hả? Đây không phải là con thỏ đại diện cho mười vạn binh phù hay sao."
Nghe thấy giọng nói đó, Hoắc Dận Kỳ từ từ ngẩng đầu lên, nhưng thấy người trước mặt, một hình dáng xanh lè, nhếch khóe miệng lên, là nụ cười khinh bỉ nhất.
Chẳng phải ai khác, người đó chính là Hoắc Dận Lam.
Vẻ mặt Hoắc Dận Kỳ không đổi, chỉ bảo: "Tứ ca nói đùa rồi, thái tử đây còn có Ngũ ca ở trong, con mồi này làm gì có phần đệ? Chỉ là vào đây, thấy lông con mồi này rất tốt, bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-lai-hoanh-hoa/2953507/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.