Chương trước
Chương sau
- Tần phủ hiện tại có bao nhiêu môn khách người tu hành?

Y Tiêu cười nói.

- Sáu người.

Tần Vân đáp.

- Tăng thêm người vừa đến thì là bảy.

Y Tiêu gật đầu.

- Còn nhiều người tu hành hơn rất nhiều tông phái tam lưu. Cũng phải, luận thực lực, chỉ một mình chàng còn mạnh hơn rất nhiều tông phái nhị lưu.

Tông phái nhị lưu bình thường, gặp phải yêu vương cỡ như Hắc Yêu Vương thì đã sớm nhượng bộ lui binh.

Tần Vân một thanh phi kiếm ra lại khiến Hắc yêu Vương hoảng hốt chạy trốn!

Nếu như bây giờ Hắc Yêu Vương lại khiêu khích, e rằng Hắc Yêu Vương sẽ lập tức bị phi kiếm chém giết! Chẳng qua là lần trước Hắc Yêu Vương đã bị dọa sợ, nào còn dám đối địch với Tần Vân.

- Ta đi xem thử lai lịch của người tu hành kia thế nào.

Tần Vân đứng dậy.

- Chàng cứ đi làm việc của mình đi.

Y Tiêu cầm lấy quyển thư tịch bên cạnh, thong dong đọc sách bên bờ hồ.

Tần Vân thì tiến về phòng chuyên môn để tiếp khách của mình. Trong phòng khách sớm đã có một thanh niên gầy gò đang ngồi ở đó.

Lúc Tần Vân đi đến từ thật xa, người thanh niên này đã lập tức đứng dậy.

- Tần công tử.

Đợi đến khi Tần Vân đi vào trong phòng khách, thanh niên gầy gò này mới cung kính nói.

Tần Vân ngồi ở ghế chủ vị, nhìn người thanh niên ngại ngần này thì gật đầu nói:

- Ngồi đi.

Lúc này thanh niên gầy gò mới ngồi xuống, nói:

- Tại hạ Sở Viễn, người huyện Trường, Liên Hải Quận, vốn là tu hành trong Động Dương Quan nhưng vì đắc tội với Thảo Vu Phái, Đông Dương Quan đuổi ta ra khỏi quan… Ta chỉ có thể phiêu bạt khắp nơi, nay nghe uy danh của Tần công tử, đến đâu xin nương nhờ, còn xin công tử thu lưu.

- Động Dương Quan, chẳng qua là tông phái tu hành tam lưu mà thôi, tất nhiên không dám đắc tội Thảo Vu Phái.

Tần Vân gật đầu.

- Thảo Vu quả thật làm việc cũng có hơi bá đạo. Nói thử nghe, ngươi đắc tội thế nào với Thảo Vu Phái? Trước mặt ta đừng dối gạt, nếu ta tra ra có chút nào giả mạo, lừa gạt ta, thì ngươi nên biết hậu quả.

- Vâng, vâng.

Thanh niên Sở Viễn cao gầy này gật đầu liên tục.

- Tại hạ sao dám lừa gạt Tần công tử, tất nhiên sẽ thành thật không dám bịa đặt.

- Nói đi.

Tần Vân gật đầu.

- Tại hạ một lòng tu hành ở Động Dương Quan huyện Trường, thỉnh thoảng hành tẩu ở các huyện thành xung quanh, tình cờ gặp chuyện bất bình ta cũng ra tay trừng ác.

Thanh niên gầy gò nói.

- Không ngờ một lần trừ ác nọ, ta cắt chân của một thiếu gia ăn chơi, nhưng thiếu gia ăn chơi đó là con trai của một vị trưởng lão trong Thảo Vu Phái. Thảo Vu Phái sai phái người đối phó ta, ta may mắn chạy nhanh, nếu không đã chẳng còn mạng! Thảo Vu Phái cũng phái người chất vấn Động Dương Quan, quan trưởng không dám trêu vào Thảo Vu Phái, chỉ có thể đuổi ta ra khỏi quan. Từ đó ta không còn là đệ tử của Động Dương Quan nữa. Ta cũng biết, quán chủ không có cách nào khác. Như vậy cũng tốt, không liên lụy đến đạo quan.

Tần Vân gật đầu:

- Trừ ác? Tên kia làm chuyện gì mà ngươi phải trừ ác.

- Hắn cướp đoạt dân nữ, giữa thanh thiên bạch nhật mà cướp dân nữ bắt lên xe ngựa. Ta phát hiện, tức giận cứu nàng kia, lại dạy dỗ tên thiếu gia kia và hộ vệ của hắn.

Thanh niên gầy gò Sở Viễn nói.

- Về sau mới biết, hắn là con trai của Liễu Chấn - trưởng lão Thảo Vu Phái. Liễu Chấn này là một Nhân Vu, thủ đoạn Vu thuật khó lường.

- Ta đã biết.

Tần Vân gật đầu.

- Bây giờ ngươi tu hành như thế nào?

- Ta tu hành là Trường Thanh quyết, một pháp môn luyện khí có trong Động Dương Quan. Nếu tu hành đến cực hạn thì có hi vọng tiến vào Tiên Thiên Thực Đan Cảnh. Chẳng qua hiện nay người bước vào Tiên Thiên Thực Đan Cảnh ở Động Dương Quan cũng chỉ có một mình quán chủ. Còn ta, bây giờ chỉ là luyện khí tầng thứ mười một.

Thanh niên gầy gò nói.

- Bình thường ta chủ tu hai môn phù pháp, một là Thanh Hỏa Phù Pháp, chính là phù pháp nổi danh nhất Động Dương Quan. Một cái khác là Nhất Khí Cầm Nã Thuật. Về phần thủ đoạn khác, phần lớn là dựa vào một vào đạo phù mang theo.

Tần Vân khẽ gật đầu.

Tiểu môn tiểu phái chính là như thế, pháp thuật am hiểu cũng chỉ có mấy loại mà thôi.

Thanh niên gầy gò căng thẳng chờ Tần Vân trả lời. Dù sao hắn đã đắc tội Thảo Vu Phái, muốn tìm chỗ dựa cũng không dễ dàng. Thảo Vu Phái rất có hung danh ở cả Giang châu! Dù sao cũng là tông phái Vu mạch duy nhất ở Giang châu.

- Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy ở lại Tần phủ, bổng lộc hằng năm tạm thời là một ngàn lượng.

Tần Vân nói ra.

- Nếu cần cù chăm chỉ làm tốt, ta cũng sẽ ban thưởng bảo vật pháp thuật.

- Vâng, Sở Viễn chắc chắn sẽ dụng tâm kiệt lực ra sức vì công tử, vì Tần phủ ta.

Thanh niên gầy gò Sở Viễn vui mừng.

Một người hầu bình thường, một năm tiền công khoảng mười lượng tám lượng bạc.

Mà cao thủ luyện khí tầng chín làm hộ vệ, bình thường đều là một năm mấy trăm lượng bạc.

Về phần người tu hành?

Thuần túy là bạc, thông thường là vạn lượng.

Mà đại gia tộc chân chính, hoặc là các đại nhân vật như quận chủ chẳng hạn lại là có người tu hành nguyện ý chủ động đầu nhập vào, thậm chí bổng lộc hằng năm cũng không quá cao. Vì sao? Cũng vì trong đại gia tộc thường sẽ có cất giữ các loại điển tịch pháp thuật! Mà rất nhiều tán tu không tìm ra đường tu luyện, vì vậy bổng lộc hằng năm thấp một chút bọn họ cũng không để ý.

Tần Gia thì không giống như vậy. Có Tần Vân, một Tuần Thiên sứ ở đây, Tần gia còn cường thế hơn tông phái nhị lưu!

Đầu nhập vào Tần gia, vậy chính là có một núi dựa thật lớn! Vả lại tương lai còn có hi vọng có được bảo vật, pháp thuật giống như gia nhập một tông phái, cho dù không cho bạc cũng có người tu hành nguyện ý chủ động gia nhập vào.

- A Quý, dẫn Sở Viễn đi gặp phụ thân ta.

Tần Vân dặn dò.

- Vâng.

A Quý lập tức đáp.

Sở Viễn mặt đầy ý cười, không còn phiền não như trước, cung cung kính kính lui ra.

Sỡ dĩ hắn tìm đến Tần phủ là vì nghe nói gia tộc thái thượng trưởng lão Thảo Vu Phái là Mặc Thai Gia đã từng đắc tội với Tần gia. Sau khi Tần Vân trở thành Tuần Thiên sứ, Thảo Vu Phái còn chính thức phái sứ giả đến đây nhận lỗi, đưa một phần lễ vật lớn! Hiển nhiên là Thảo Vu Phái cường thế đến đâu cũng không muốn đối địch với Tuần Thiên sứ, thà rằng bồi lễ cũng chịu.

Hắn có thù hận với con trai của một trưởng lão, đối với Tần phủ mà nói, thật không đáng nhắc đến.

- Bây giờ đã có bảy người tu hành, đó là ta còn không có ra sức chiêu mộ.

Tần Vân lắc đầu.

- Sau mấy năm nữa, trong Tần phủ e là sẽ có mười mấy hai mươi người tu hành, còn nhiều hơn số người tu hành của quận chủ bình thường chiêu mộ.

Gia tộc của Tuần Thiên sứ, lực hấp dẫn tất nhiên còn lớn hơn một quận chủ.

Mà Tần phủ nhiều người tu hành cũng là chuyện tốt, trận pháp, phòng hộ bên trong gia tộc cũng sẽ sâm nghiêm hơn. Đối ngoại của Tần phủ nhiều chuyện cũng có thể để người tu hành ra mặt!

Cuộc sống ngày ngày trôi qua.

Tần Vân cũng rất kinh ngạc. Từ sau khi Bách Biến Độc Tẩu ám sát, đã qua một tháng rồi mà còn không có phiền toái mới.

- Chung Ly thị sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy chứ?

Tần Vân thầm nghĩ.

- Vẻn vẹn chỉ điều động một Bách Biến Độc Tẩu sao?

- Mặc kệ.

- Vẫn là cứ yên tâm tu luyện bản mệnh Phi kiếm đã. Đêm nay hẳn là có thể đột phá đến ngũ phẩm.

Tần Vân khoanh chân ngồi trên giường, nhìn thanh phi kiếm màu bạc lơ lửng trước mặt.

Hắn gỡ túi Càn Khôn bên hông xuống, mở miệng túi ra.

Vù vù vù!!!

Lượng lớn vật phẩm bay ra, chất thành một đống nhỏ trong phòng.

Tần Vân vận chuyển pháp quyết, phi kiếm màu bạc lập tức bắt đầu hấp thu tinh hoa bên trong rất nhiều trân bảo phía dưới. Từng điểm sáng lấp lánh không ngừng bay lên, dung nhập vào trong Bản Mệnh Phi Kiếm. Quả thật là như dự đoán, chỉ vẻn vẹn sau thời gian mười hơi thở, phi kiếm màu bạc đột nhiên rung động, phát ra tiếng ngâm, tốc độ luyện hóa đột nhiên tăng vọt. Đống bảo vật xếp bên dưới bắt đầu liên tục hóa thành phế phẩm.

Một lát sau, tiếng ngâm ngừng lại, phi kiếm cũng không hấp thu tinh hoa bảo vật bên dưới nữa.

Thời khắc này, thân kiếm màu bạc nhàn nhạt, mặt ngoài giống như bao trùm trong một lớp nước xanh như ngọc, lúc nào cũng có cảm giác nước đang lưu động. Cảm giác mờ ảo như sương mù vốn có đã không còn, khiến người ta cảm giác phi kiếm càng thêm cô động hơn.

- Thật đẹp, cuối cùng bản mệnh Phi kiếm cũng đã đạt thành ngũ phẩm! Ta cầm lấy thì có thể phát huy ra uy lực của pháp bảo tam phẩm.

Tần Vân nhìn thanh phi kiếm trước mặt, trong phi kiếm như có uy năng kinh khủng đang được tích trữ bên trong. Tần Vân cảm nhận được, khẽ gật đầu.

- Cho dù ta đạt đến cảnh giới lĩnh vực kiếm ý, bản mệnh Phi kiếm tăng lên một phẩm thì thực lực của ta cũng chỉ mới tăng thêm gần hai thành.

Cùng một chiêu số, cùng một kiếm ý, phi kiếm cũng sẽ càng nhanh hơn! Uy năng càng kinh khủng hơn một chút! Đây chính là sự sắc bén của pháp bào.

Hơn nữa bản mệnh Phi kiếm hoàn toàn dựa vào Yên Vũ kiếm ý mà nuôi dưỡng thành, dùng nó để thi triển chiêu thức của Yên Vũ kiếm ý cũng là phù hợp nhất.

Mà cảnh giới càng cao, thực lực càng mạnh, Bản Mệnh Phi Kiếm cũng phải đủ mạnh mới thể hiện rõ thực lực gia tăng. Cũng như một vị kiếm tiên nắm giữ tuyệt thế kiếm đạo, cầm trong tay một nhánh cây và một thanh phi kiếm thất bát phẩm, uy lực cũng không khác nhau nhiều lắm. Bởi vì pháp bảo quá thấp không có trợ giúp gì nhiều.

Thậm chí kiếm đạo ngưng tụ ra, binh khí phàm tục cũng có thể dần dần chuyển hóa thành một thanh pháp bảo.

Đường Tần Vân còn cách cấp độ đó rất xa.

Tần Vân duỗi tay, phi kiếm dài ba tấc rơi vào lòng bàn, phi kiếm nhanh chóng biến lớn, tăng lên gấp mười lần, dài đến ba thước.

Tay cầm phi kiếm, trực tiếp đi xuống giường, đẩy cửa đi vào trong nội viện.

Trong đêm tối, dưới ánh trăng.

Tần Vân cầm bản mệnh Phi kiếm ngũ phẩm, thỏa thích thi triển Yên Vũ kiếm thuật của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.