Chương trước
Chương sau
Một vệt hồng quang xuyên thẳng mây mù đáp xuống, lóe lên một cái liền chiếu xuống thành Lỗ Châu của Dương Lai quận.

Bên trong Dương Lai quận thành.

- Đại yêu ma? 

Tần Vân xuất hiện trên đường phố, nhưng những người đi đường chung quanh lại dường như không hề nhìn thấy hắn.

"Ô...ô...n...g."

Mượn nhờ Phi kiếm bản mệnh, trong nháy mắt Tần Vân đã cảm ứng được phạm vi một trăm dặm chung quanh. Từ sau khi hắn hình thành được Tử Kim kim đan, mượn nhờ Pháp lực của Tử Kim kim đan này nuôi dưỡng hồn phách, theo đó hồn phách của hắn cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn. Trải qua vài năm, hồn phách của hắn đã mạnh đến mức không thể tăng được nữa. Tần Vân nếu mượn nhờ Phi kiếm bản mệnh, thì chỉ cảm ứng được tình hình một trăm dặm chung quanh hắn. Nhưng nếu hắn phóng phi kiếm ra, thì phạm vi cảm ứng có thể bao trùm tới hai nghìn dặm. 

So với trong truyền thuyết, một vị Kiếm tiên nào đó có thể dùng phi kiếm giết địch trong phạm vi ngàn dặm, thì khoảng cách hiện giờ của Tần Vân đã gấp đôi rồi.

Trên thực tế, chuyện giết địch trong ngàn dặm cũng chỉ có những Cực Cảnh kiếm tiên ở tu vi Tiên Thiên Kim Đan mới có thể làm được. Pháp lực hiện tại của Tần Vân mạnh hơn, hồn phách lại cường đại hơn, cho nên mới tiến xa hơn một chút.

Dương Lai quận thành nhỏ hơn Quảng Lăng thành một chút, tinh thần cảm ứng đương nhiên sẽ bao trùm hết toàn bộ ngôi thành này. Trong thành, phủ của quận trưởng hay là phủ đệ của Tây Môn gia đều ở tình trạng sợ hãi cùng cực, thời khắc này đang bày bố rất nhiều trận pháp để ngăn chặn sự dò xét và cảm ứng tinh thần. 

Tần Vân lắc đầu:

"Trong quận thành này lại không hề phát hiện ra dấu vết của đại yêu ma nào. Dù cho đại yêu ma có ẩn giấu khí tức đi chăng nữa thì cũng không thể nào giấu được bản mệnh khí tức cường đại của chúng. Trừ phi có bảo vật ngăn cản sự cảm ứng bằng tinh thần của ta."

Trận pháp lợi hại hay là bảo vật đều có khả năng ngăn cản cảm ứng bằng tinh thần. 

"Nhưng mỗi ngày, Tây Môn gia đều có hơn một trăm tộc nhân bỏ mạng. Theo thông tin báo cáo thì lúc Ân Ly Hỏa vừa đến, còn chưa kịp tìm hiểu được gì, thì đã chứng kiến một tộc nhân của Tây môn gia chết trong tình trạng như đã nói. Cho thấy rất có khả năng Đại yêu ma này lúc nào cũng để mắt đến Tây Môn gia."

Tần Vân thầm nghĩ.

"Có lẽ hắn ta có bảo vật ngăn cách cảm ứng bằng tinh thần, nếu không thì đã sớm bị Hỗn Nguyên tông phát hiện rồi. Hơn nữa còn bị Lĩnh vực kiếm ý của bên điều tra tìm ra ngay." 

Tần Vân đi lại ở trong thành, Lĩnh vực kiếm ý tràn ngập khắp phạm vi trăm trượng.

Dùng bản thân Tần Vân làm trung tâm, phạm vi hơn trăm trượng đã là rất lớn rồi. Dựa vào Lĩnh vực kiếm ý để dò xét toàn bộ tòa thành này thì sợ rằng chỉ có Cực cảnh mới làm được.

...o0o... 

Tần Vân dò xét khắp mọi nơi, rất nhanh đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt từ phía trước truyền đến:

- Tây Môn công tử. Tây Môn công tử, van cầu công tử hãy tha cho con gái của ta. Hãy tha cho con gái của ta đi.

Tiếng gào thét vô cùng thê lương truyền đến từ phía trước. 

- Ngươi, cái mụ già này. Thật muốn chết, đánh cho ta!

Một giọng nói khác vang lên, có chút điên cuồng.

Tần Vân nghe thấy thế thì nhíu chặt đầu chân mày, cất bước vọt qua hơn trăm trượng, đến gần nơi phát ra tiếng ồn ào đó. 

Nơi đó có một gã thanh niên người khoác cẩm bào, ánh mắt có vẻ điên cuồng. Trên mặt gã ta còn có một nốt ruồi màu đen cực lớn, càng làm dáng vẻ của gã xấu xí hơn. Đi theo sau lưng gã là một đám người hầu và hộ vệ. Trong đó còn có hai người hầu đang túm chặt một thiếu nữ trẻ tuổi, còn một tên khác thì đang hung hăng đạp mấy cước vào người một bà già.

- Mẫu thân! Đừng đánh mẫu thân ta!

Cô gái trẻ ấy khóc lóc nức nở van cầu. 

Gã thanh niên mặc cẩm bào cười nhạo:

- Hừ. Ngươi ngoan ngoãn đi theo ta đi, mẫu thân của ngươi tự nhiên sẽ không có việc gì. Nếu không thì ngươi biết hậu quả rồi đấy!

- Con gái. Con không thể đi theo hắn. Hai ngày nay hắn ta đã chà đạp rất nhiều khuê nữ rồi, con mà đi thì coi như xong đời... 

Bà già kia giãy giụa gào thét.

- Dừng tay!

Ở bên cạnh vang lên một tiếng quát, sau đó có một thanh niên mặc áo trắng khác nhảy ra, thoáng cái liền túm được kẻ hầu đang đánh bà cụ. Nhưng nét mặt của kẻ hầu này càng trở nên dữ dằn hơn: 

- Ai rảnh rổi dám nhiều chuyện xen vào việc của Tây Môn gia, không muốn sống tiếp nữa hay sao? Ngươi... Tam công tử?

Kẻ này lập tức bị dọa sợ đến nhảy cẫng cả lên.

Thanh niên áo trắng kia xuất hiện, vẻ mặt tràn đầy giận dữ, tiện tay đẩy một cái, người hầu lập tức tỏ ra vô cùng cung kính. 

- Nhị ca!

Thanh niên áo trắng kia nhìn chằm chằm vào gã thanh niên mặc cẩm bào.

- Đủ rồi đấy! 

- Là tam đệ sao? Ha ha, đêm nay đi uống rượu cùng nhị ca nào.

Gã thanh niên mặc cẩm bào cười khằng khặc nói.

- Uống rượu cái gì. Huynh nên thả cô nương này ra đi. 

Thanh niên áo trắng lên tiếng.

- Thả? Thả cái gì mà thả? Đợt lát nữa ta sẽ phải đưa nàng về giúp ta.

Gã thanh niên mặc cẩm bào lại tiếp tục chế giễu: 

- Như thế nào? Đệ muốn quản chuyện của huynh trưởng sao?

Thanh niên áo trắng cả giận nói:

- Hai ngày nay huynh đã quá đáng lắm rồi đấy! 

Đám người vây xem ở phía xa cũng đang thấp giọng bàn tán:

- Cái gã Tây Môn Thành này thật sự là quá độc ác, hai ngày nay đã có đến vài chục cô nương bị hắn ta chà đạp đến chết rồi.

- Những cô nương xinh đẹp trong thành, thậm chí còn có một ít phu nhân đã xuất giá có chút tư sắc cũng trực tiếp bị đoạt đi. Nhưng tất cả đều không sống quá một đêm. Nghe nói bọn họ bị tra tấn vô cùng thảm, chết vô cùng thảm thương đấy. 

- Ta cũng nghe nói rồi. Đường huynh đệ ở sát vách nhà ta là người hầu của Tây Môn gia. Hắn còn chịu trách nhiệm đi chôn cất thi thể đấy. Thật là quá thảm.

- Đáng thương thật. Quan phủ cũng không dám nhúng tay vào. Dù sao thì quận trưởng cũng phải nhìn sắc mặt của Tây Môn gia mà làm việc mà.

Ai ai cũng đều nhỏ giọng bàn tán. 

Tần Vân ở bên cạnh lắng nghe, ánh mắt tràn ngập sự điềm đạm. Tử Lệnh Tuần Thiên sứ quả thật rất có sức uy hiếp với các gia tộc, đám gia tộc này dù gì cũng phải giữ chút thể diện. Cho dù trong gia tộc xuất hiện một vài tên cặn bã, thì nhiều nhất cũng là âm thầm làm ác mà thôi, chứ không dám làm giữa ban ngày ban mặt như thế này.

- Nhị ca...

Thanh niên áo trắng cả giận, nói tiếp: 

- Mọi người cùng tộc trưởng lo đối phó với kẻ địch bên ngoài, đợi bọn họ xong việc, biết huynh gây ra tai họa như vậy, trong tộc nhất định sẽ không tha cho huynh đâu!

- Chờ đến khi nào? Ha ha ha ha....

Gã khoác cẩm bào lại tiếp tục cười nhạo: 

- Còn được mấy mạng? Nhiều người trong tộc chết như vậy. Mỗi ngày đều có hơn một trăm người chết. Hôm nay nhất định cũng sẽ có người chết nữa. Nói không chừng hôm nay ta và ngươi đều sẽ chết. Nếu đã như vậy, còn không bằng kịp thời hưởng lạc đi.

... Lúc trước phụ thân quản thúc ta. Tổ phụ ở trên cũng quản thúc. Bây giờ bọn họ đều không có lòng để để ý đến chuyện này nữa rồi.

... Ha ha ha ha. Những người này đều được xem như tiến vào phủ để theo hầu ta. Ta chết các nàng cũng phải chết theo ta. Ha ha ha ha... 

Thanh niên mặc cẩm bào điên cuồng nói một tràng dài.

- Huynh điên rồi. Điên rồi!

Thanh niên áo trắng không nhịn được, thét lên. 

- Ta đúng là điên rồi đấy, mang người đi.

Thanh niên mặc cẩm bào lập tức quay người rời đi.

- Con gái, con gái à... 

Bà già kia lại tiếp tục gào khóc thê lương, nước mắt tràn ngập khắp gương mặt già nua.

- Nghe nói mỗi ngày Tây Môn gia đều có rất nhiều tộc nhân bỏ mạng. Cũng không biết cái tên Tây Môn Thành này sẽ chết lúc nào. Trước khi chết không ngờ còn hành hạ nhiều khuê nữ như vậy.

Những người chung quanh vẫn nhỏ giọng bàn tán. Tất cả đều lắc đầu cảm khái. Cho dù bọn họ đều rất phẫn nộ, cảm thấy thương xót, nhưng cũng không dám nhiều chuyện, thậm chí còn không dám lớn tiếng nói ra. 

- Nhị ca!

Thanh niên áo trắng lại muốn tiến lên ngăn cản.

- Chặn hắn lại! 

Gã thanh niên khoác cẩm bào cười lạnh ra lệnh.

Những lúc thế này, mặt mũi của huynh đệ cũng vô dụng!

Thanh niên khoác cẩm bào vừa trèo lên xe ngựa, vừa quay đầu ra lệnh: 

- Đưa người đẹp kia lên xe ngựa đi. Ta muốn vui đùa cùng người đẹp...

Bỗng nhiên thanh niên cẩm bào trợn trừng đôi mắt, giữa trán gã mơ hồ xuất hiện một tia máu. Mà bản thân gã thì trực tiếp ngã lăn từ trên xe ngựa xuống, nằm sấp trên mặt đất. Trên trán vẫn không ngừng nhỏ máu, nhuộm đỏ cả một vùng đất.

- Công tử. 

Đám người hậu hộ vệ theo chân đều bị cảnh này dọa cho nhảy dựng lên, rón rén đi lại kiểm tra hơi thở.

- Chết... Chết rồi!

- Người chết rồi! 

Bọn hắn đều cả kinh. Thanh niên áo trắng cũng hoảng hốt chạy đến xem xét. Huynh trưởng của hắn ta thật sự đã chết rồi.

- Là kẻ nào giết người? Kẻ nào đã giết người?

Đám người hầu hộ vệ bắt đầu nhìn xem xét chung quanh, trong đám người này còn có một kẻ là người tu hành, tu vi ở mức Luyện khí tầng mười một. 

Tần Vân bước ra từ trong đám người:

- Là ta giết hắn!

Tần Vân lạnh nhạt lên tiếng. 

- Ngươi?

Đám hộ vệ người hầu của Tây môn gia, bao gồm cả thanh niên khoác áo trắng kia, đều đổ dồn ánh mắt về phía nam tử mặc áo xanh này.

- Ngươi dám giết công tử của Tây Môn gia chúng ta? 

Một tên thị vệ trong đó vội quát lên.

Tần Vân khẽ lật tay, đưa ra Tuần Thiên Lệnh màu tím đến trước mắt bọn hắn.

Đa số đám hộ vệ dều không nhìn ra được, nhưng thanh niên áo trắng cùng với tên thủ lĩnh của hộ vệ vốn là tu hành giả đều nhận ra. Lập tức bị dọa đến mức cuống cuồng cả lên: 

- Tử sắc Tuần Thiên Lệnh?

Lão tổ tông nhà bọn hắn cũng chỉ mới có được Tuần Thiên lệnh màu tím mà thôi. Những nhân vật cấp bậc này hoàn toàn có thể tiền trảm hậu tấu những quan viên từ Ngũ phẩm trở xuống, huống hồ gì chỉ là một tên công tử không có chức quan gì.

- Tiền bối! 

Tên thủ lĩnh của hộ vệ kia lập tức cung kính hành lễ. Vị thanh niên áo trắng cũng khom người.

Thân phận của đối phương ít nhất ngang hàng với lão tổ tông nhà bọn hắn.

Tần Vân lạnh lùng lên tiếng: 

- Hừ. Gia phong của Tây Môn gia như thế mà chỉ trong vòng hai ba ngày ngắn ngủi đã chà đạp hại chết mấy chục cô gái vô tội sao? Việc này, ta sẽ hỏi rõ Tây Môn gia của các ngươi một phen.

- Vâng!

Hộ vệ thủ lĩnh và thanh niên áo trắng chỉ có thể đáp một tiếng như vậy. 

Loại chuyện này tốt nhất nên để cho người bề trên xử lý. Bọn họ không dám nhúng tay vào.

Tần Vân nhìn về phía bà lão cùng một thiếu nữ xinh đẹp đang run rẩy ôm chầm lấy nhau, khẽ thở ra một hơi.

- Đa tạ đại ân cứu mạng của đại nhân! 

Bà lão và thiếu nữ xinh đẹp ấy vội vàng dập đầu cảm tạ. Thế nhưng nội tâm của hai người bọn họ đều rất bất an, bởi vì bọn họ sợ sau này Tây Môn gia sẽ trả thù, bởi vì Tây Môn gia đã mất đi một tên công tử rồi.

Tần Vân lại nói:

- Được rồi. Hai người về nhà đi. Yên tâm đi, Tần Vân ta cam đoan với hai người, Tây Môn gia sẽ không dám động vào hai người nữa đâu. 

Nói xong. Trong đầu Tần Vân lại xuất hiện một ý niệm, để lại một chút pháp lực trên người của hai mẹ con bọn họ.

- Tây Môn gia không dám đụng vào chúng tôi?

Hai mẹ con nhà bà lão này có chút hoảng hốt. Đối với bọn họ mà nói, Tây Môn gia chính là ông trời. 

- Ngài ấy nói ngài ấy tên Tần Vân? Lời ngài ấy nói có tác dụng không?

Tuy rằng hai mẹ con nhà nọ vẫn còn rất bất an, nhưng tự đáy lòng vẫn tràn đầy cảm kích.

Tần Vân quay đầu liếc mắt nhìn đám người thanh niên áo trắng đang đứng sau lưng mình, mở miệng ra lệnh: 

- Các ngươi trở về nói cho chủ sự nhà các ngươi biết. Nửa canh giờ sau, ta sẽ đến Tây môn gia của các ngươi.

- Vâng. Tiền bối. Chúng ta xin phép cáo lui.

Bọn người thanh niên áo trắng cũng không dám nói nhiều lời, ngoan ngoãn ôm thi thể Tây Môn Thành rời đi. Dù sao thì người cũng là do Tử Lệnh Tuần Thiên sứ giết, bọn họ còn có thể nói gì đây? Mà mặt khác cũng là vì Tây Môn Thành làm ngươi quá tệ, cái chết của gã ngay cả huynh đệ ruột thịt cũng không cảm thấy thương tâm. 

- Huynh ấy chết, rất nhiều cô nương sẽ tránh được kiếp nạn này. Đây cũng xem là việc tốt vậy!

Ngược lại, thanh niên áo trắng kia còn thở phào một hơi.

Tần Vân cũng lập tức rời đi. Hắn tiếp tục đi lại trong nội thành, tìm kiếm tung tích của tên đại yêu ma thần bí kia. 

...o0o...

Trong trà lâu.

Một người đàn ông trung niên đang thoải mái ngồi uống trà nghe mấy cô nương hát, ngắm nhìn dòng người đi đi lại lại trên phố, khóe miệng còn nhếch lên thành nụ cười. 

- Ân Ly Hỏa cũng không đánh lại ta. Hỗn Nguyên tông các ngươi còn có thể làm gì? Phái một tên Cực cảnh duy nhất mạo hiểm đến đây sao?

Trong lòng y vẫn không ngừng cười nhạo.

- Đại tông phái bậc này sẽ không dám mạo hiểm như vậy đâu nhỉ? 

"Không xong rồi!"

Chiếc bình ngọc trong lòng ngực y lập tức truyền ra âm thanh:

"Đi nhanh, mau chạy về phía đông nam đi. Nhanh!" 

"Làm sao vậy?"

Gã đàn ông trung niên ấy có chút nghi ngờ hỏi.

"Tần Vân đến rồi!" 

Bình ngọc tiếp tục truyền ra âm thanh:

"Hắn đang sử dụng Lĩnh vực kiếm ý dò xét chung quanh, sắp tiến đến nơi này rồi. Chúng ta đi nhanh thôi!"

"Tần Vân?" 

Gã đàn ông trung niên cũng giật mình hoảng hốt. Tần Vân của Quảng Lăng quận, Kiếm tiên đệ nhất trong thiên hạ. Người có tên, cây có bóng, đương nhiên gã cũng cảm thấy sợ.

"Ngươi cũng không có biện pháp địch nổi hắn ta sao?"

Gã trung niên này dùng truyền âm hỏi: 

"Bảo vệ tính mạng mà cũng không làm được sao?"

Mấy năm nay, chiếc bình ngọc này vẫn luôn trợ giúp hắn ta, làm cho hắn có cảm giác chẳng có gì mà không làm được.

Một đường chém giết, chưa có kẻ nào mà hắn không giết được. Ngay cả Ân Ly Hỏa có thân thể thành thánh cũng bị hắn đánh cho trọng thương. Thậm chí hắn còn có một cảm giác... Có chiếc bình ngọc này trợ giúp, có lẽ bản thân hắn cũng không thua kém gì Cực cảnh. Vậy... phải chăng cũng có thể đấu cùng tên Tần Vân kia một trận? 

"Đó là Tần Vân. Nếu như trải qua tám năm mười năm nữa, ta còn có thể giúp ngươi đấu với hắn một trận. Nhưng hiện tại, cần trốn xa chừng nào càng tốt chừng đó. Đừng tự mình tìm chỗ chết."

Bình ngọc lên tiếng thúc giục:

- Nhanh, đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.