Lạc Vân Phóng ở trên giường an an phận phận nghỉ ngơi một thời gian, mỗi ngày đại phu đến bắt mạch đều vừa lòng gật đầu: “Không quá đáng ngại, về sau cẩn thận điều trị là được.” 
Sắc mặt Yến Khiếu buông lỏng, thật dài thở ra một hơi, nghiêng đầu nhíu mày một lát lại nói với Lạc Vân Phóng: “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.” 
Dù sao còn phải mấy ngày nữa mới khởi hành đi Linh Châu, Lạc Vân Phóng không có lòng dạ tranh chấp với hắn: “Được.” Hai ngày sau, sau giờ ngọ y liền đứng dậy xuống giường, khoác áo đi thư phòng đọc sách. 
Yến Đại đương gia nhìn bóng dáng đoan chính thẳng tắp của y mà lắc đầu thở dài, chẳng chút thú vị gì cả, thế mà lại sinh ra một khuôn mặt hại nước hại dân. 
Xuân về khắp nơi gió mát say lòng người. Thành Lạc Nhạn xa xôi hoang vắng, không sánh bằng cảnh sắc Giang Nam sơn thủy tươi đẹp. Trong Đốc quân phủ cỏ cây xanh um bóng mát um tùm. Xuyên qua cửa sổ nửa mở. từ trong thư phòng nhìn ra bên ngoài, hoa thơm cỏ lạ cùng đua sắc, trăm hoa tranh nhau nở rộ, muôn hồng nghìn tía trải rộng một vùng, náo nhiệt không thua hoa đăng đầy đường như ngân hà vào đêm trăng tròn tại thành Cô Vụ ngày đó. 
Đọc sách, ngắm hoa, nhắm mắt nghỉ ngơi, cái gọi là phù sinh bán nhật nhàn () chính là như thế. 
() Nửa ngày nhàn hạ ở cõi phù sinh (Trích bài thơ Đăng sơn của Lý Thiệp) 
Yến Khiếu vẫn cứ vào thời gian giữa trưa, đúng giờ cơm lại đến. Đặt mông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-hoan/1214315/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.