Chương trước
Chương sau
Lưu Huy ngủ say, bỗng nhiên cảm giác bên người có gì đó nhích tới nhích lui, nửa tỉnh nửa mê mở mắt, nhìn thấy Trương Tiểu Dã mặt mày khó chịu ở trên giường xoay a xoay.

“Xảy ra chuyện gì?” Lưu Huy hỏi.

“Toàn thân đau đớn mệt mỏi…” Trương Tiểu Dã oán giận.

Lưu Huy đem Trương Tiểu Dã kéo đến trong lòng, ở trán cậu hôn một cái, hàm hàm hồ hồ nói: “Một lát nữa anh giúp em xoa xoa.”

Trương Tiểu Dã không nói gì, cong lên khóe môi nhớ lại lúc nãy Lưu Huy hôn trán cậu.

Quá đần độn rồi! Quả thực ngốc đến sững sờ.

Nhưng mà Trương Tiểu Dã lại rất thích, trong lòng còn tràn đầy cảm giác ngọt ngào.

Lưu Huy mơ mơ màng màng lại cảm thấy có người ở trên người hắn mò mò, vuốt vuốt tìm đến chổ kín.

Lưu Huy ngủ không được nữa, mở mắt, Trương Tiểu Dã cười hề hề nhìn hắn cười: “Tỉnh rồi?”

Lưu Huy cũng cười: “Tỉnh rồi.”

Trương Tiểu Dã trượt tay một đường, tìm thấy phân thân của Lưu Huy, cầm trong tay: “Tại sao nơi này lại không tỉnh?”

Lưu Huy hỏi: “Em tỉnh rồi à?”

Trương Tiểu Dã nói: “Tỉnh rồi.” Âm thanh cực kì kiêu ngạo.

Lưu Huy thò tay sờ sờ, quả nhiên tỉnh rồi, vô cùng có tinh thần dựng đứng ở đó.

Trương Tiểu Dã nhìn Lưu Huy khà khà khà cười *** đãng.

Thằng nhóc này ăn tủy biết vị, không hề che giấu dục vọng của mình chút nào, ý đồ hết sức rõ ràng.

Lưu Huy cũng giống cậu khà khà khà cười *** đãng.

Hai người nhìn nhau cười đến nỗi khóe miệng đều co giật, Lưu Huy bỗng nhiên vén chăn ngồi dậy, vỗ chăn Trương Tiểu Dã nói: “Rời giường!”

“Ha?” Trương Tiểu Dã không hài lòng nói, “Vì sao lại rời giường?”

Lưu Huy hỏi: “Không phải toàn thân em đang đau đớn mệt mỏi sao?”

“Bây giờ không đau nữa.” Trương Tiểu Dã nói.

Lưu Huy cười đến gần, ở trên eo Trương Tiểu Dã ấn một cái, gia khỏa kia lập tức hít một hơi lạnh, co quắp thành con tôm.

“Xem đi.” Lưu Huy buông lỏng tay, đứng dậy mặc quần áo.

“Hừ hừ… Ân…” Trương Tiểu Dã vẫn không cam tâm, ôm chăn mặt dày mày dạn lăn lộn lăn lộn trên giường.

Lưu Huy không thèm quan tâm cậu.

Trương Tiểu Dã ôm chăn nói: “Bệnh liệt dương, sớm tiết, chướng ngại ***, mời đi đến bệnh viện gặp bác sĩ gấp.”

Lưu Huy không nhịn được nữa, đem một nửa quần áo đã mặc vào cởi ra lại, đè Trương Tiểu Dã xuống, hung ác hỏi: “Em vừa nói cái gì?”

Trương Tiểu Dã nghiêng mặt sang bên: “Nói sự thật thôi.”

“Nói thật sao… Hừ hừ…” Lưu Huy nắm lấy dục vọng của Trương Tiểu Dã, giơ tay ma sát, “Nói thật?”

“Ừm…” Trương Tiểu Dã lập tức hưng phấn nói thêm, “Tiếp tục tiếp tục.”

Lưu Huy hỏi: “Thật sự muốn?”

Trương Tiểu Dã nghiêm túc gật gật đầu.

Lưu Huy ngay tại eo của con mèo rừng nhỏ điếc không sợ súng này đột nhiên bóp một cái, lần này đau đến nỗi một chữ cũng không thốt ra được.

Lưu Huy dùng tay giải quyết cho cậu, sau đó vào nhà vệ sinh giải quyết dục vọng lúc nãy bị gia khỏa kia vén lên.

Thời điểm trở ra, tiểu gia khỏa kia đã lười biếng ôm chăn ngủ, mang theo trên mặt là biểu tình hạnh phúc muốn chết.

Lưu Huy cười cười, rút ra điện thoại di động gọi cho Vương Hạo, đổ chuông thật lâu mới có người tiếp máy, người bên kia ngáp một cái, tức giận hỏi: “Ai vậy?”

“Là tôi.” Lưu Huy nói, “Lưu Huy.”

Vương Hạo trả lời: “A, Lưu Huy hả, cậu yên tâm, tôi đã trừng trị gia khỏa kia, nếu cậu còn chưa thấy đủ, tôi sẽ lôi hắn tới trước mặt cậu! Để cậu đánh tùy ý! Không được nữa thì để Tiểu Dã dùng giao đâm hắn một nhát!”

Bên cạnh có người ủy khuất vô lực gọi: “Oan uổng a…”

“Oan uổng cái rắm!” Vương Hạo mắng, “Không được nhúc nhích! Động đậy cái gì! Anh lại muốn ăn đòn phải không!”

Thanh âm ủy khuất kia đột nhiên biến mất.

Vương Hạo lại mắng: “Đại nam nhân mà lại khóc sướt mướt như vậy, có bản lĩnh thì đừng hành hạ người khác, anh có tin nếu còn khóc nữa tôi sẽ đánh anh tiếp không!”

“Kỳ thực…” Lưu Huy không biết nên nói với gã thế nào, “Kỳ thực Tiểu Dã không có việc gì, đều là hiểu lầm…”

“Hiểu lầm?” Vương Hạo kỳ quái hỏi, “Hiểu lầm chuyện gì?”

“Tiểu Dã đánh Quý Gia Hoành một trận, vết thương trên người em ấy đều là do Quý Gia Hoành phản kháng.”

“Cái gì?! … Tôi thao a!!” Vương Hạo mắng một câu, trầm mặc.

Lưu Huy hỏi: “Cậu không đem Quý Gia Hoành đánh nhiều quá đi?”

“Đánh đến nỗi hắn có chút hối hận, hắn cũng đã sớm quen bị tôi đánh, nhưng…” Vương Hạo dừng một chút, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra được, thở dài, nói với người bên cạnh, “Tại sao anh lại không nói sớm!”

“Tôi đã nói từ lâu nhưng tai cậu điếc không chịu nghe a!!” Âm thanh Quý Gia Hoành từ trong điện thoại truyền đến, ban đầu còn la hét, sau đó óc lẽ thấy Vương Hạo thay đổi sắc mặt, âm thanh từ từ nhỏ lại, “vậy vậy vậy… Vậy tôi biết phải làm thế nào… Tôi vốn dĩ đánh không lại cậu… Cậu thì không cho tôi nói…”

“Phí lời!” Vương Hạo nói, “Anh mỗi ngày đều nói chuyện với tôi chẳng khác nào đánh rắm, tôi sao có thể tin được!”

Lưu Huy hỏi: “Cậu rốt cuộc đã làm gì a?”

“Không có chuyện gì không có chuyện gì.” Vương Hạo nói, “Tôi không thèm nghe cậu nói nữa, hai chúng tôi sẽ tự giải quyết.” Sau đó lập tức tắt điện thoại.

Không biết Vương Hạo giải quyết thế nò, buổi tối hôm đó ông chủ quán bar liền gọi bọn họ tới làm việc lại.

Trương Tiểu Dã ngủ một ngày, tinh thần phấn chấn từ phía sau Lưu Huy chạy tới.

Triệu Đức Đông cùng Triệu Thuận đã sớm có mặt, nhìn thấy hai người bọn họ, vội vã chào hỏi.

“Không nhìn ra Vương Hạo thật sự có bản lĩnh nha.” Triệu Đức Đông nói, “Không ngờ dễ dàng trở lại làm việc như vậy.”

“Nhưng cảm giác cứ như bị người khác đùa giỡn.” Triệu Thuận nói, “Tự dưng rất khó chịu.”

Nói qua nói lại đột nhiên thấy Vương Hạo đi tới, phía sau là Quý Gia Hoành khập khểnh đi theo, khuôn mặt trắng noãn bây giờ xưng phù một khối lớn.

“Ô a, ” Triệu Đức Đông vui vẻ, “Vương Hạo cậu đánh thật nhẫn tâm, đem người trừng trị thành như vậy, giải quyết cũng không gọn gàng.”

Mặt Quý Gia Hoành đỏ đến cổ, hung hăng trừng hắn.

“Đừng nói nữa đừng nói nữa.” Vương Hạo vung vung tay, “Đều là hiểu lầm, tôi đã xin lỗi qua, hắn cũng nói không sao.” Vương Hạo quay đầu hỏi Quý Gia Hoành, “Phải không?”

Quý Gia Hoành gật đầu lia lịa: “Đúng đúng… Không sao không sao, đánh thì đánh, tôi không ngại không ngại.”

Chờ Vương Hạo quay đầu lại, Quý Gia Hoành lập tức không cam lòng nhỏ giọng lầm bầm: “Nói có sao thì sẽ bị đánh, tôi nào dám nói vậy.”

“Phốc… Nhìn thấy vẻ mặt kia của hắn.” Trương Tiểu Dã bật cười, chỉ vào Quý Gia Hoành nói với Lưu Huy, “Lại giống như mèo đực đến kì phát dục bị cắt đi JJ.”

Lưu Huy tưởng tượng ví dụ này của cậu một chút, nhịn không được cũng bật cười.

Quý Gia Hoành vô cùng phẫn hận nhìn chằm chằm đám người kia, ánh mắt của hắn nếu như có thể lập tức biến thành lưỡi dao, thì đám người này đã chết vô số lần.

“Đúng rồi, tên ngốc này nói nếu như chúng ta có quyết tâm phát triển, hắn có thể giúp chúng ta, đúng không.” Vương Hạo quay đầu hỏi Quý Gia Hoành, Quý Gia Hoành lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, nịnh hót hỏi những người khác: “Các cậu có ý muốn phát triển trong lãnh vực giải trí không?”

“Trước kia quả thật cảm thấy có hứng thú, ” Triệu Đức Đông chỉ chỉ Quý Gia Hoành, “Nhưng bây giờ nhìn thấy bầu không khí không lạnh mạnh của vòng giải trí, đã không có hứng thú nữa.”

“Sau đó nghĩ lại, hát một chút ở quán bar, được chút ủng hộ cũng rất tốt, không cần vì thế giới lộn xộn kia mà buồn phiền.” Triệu Thuận gật đầu, “Nếu như may mắn, chưa biết chừng fan nữ vì tôi muốn chết muốn sống, tôi cũng không cần làm việc gì trái với lương tâm, làm một suất ca nhỏ sống ẩn ở chốn này là đủ rồi.”

“Cậu thôi đi.” Vương Hạo cười mắng, quay đầu nhìn Lưu Huy, “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Này, ” Lưu Huy hỏi Trương Tiểu Dã, “Em nghĩ sao.”

“Tôi cảm thấy không sai.” Trương Tiểu Dã nói, “Tôi rất yêu thích Lương Triều Vĩ và Châu Tinh Trì, anh lúc đó hãy giúp tôi gọi điện thoại cho họ.”

“Không tiến vào.” Lưu Huy quay đầu, mỉm cười đối Vương Hạo nói: “Kiên quyết không tiến vào!”

“Kia… Vậy còn cậu?” Quý Gia Hoành hỏi Vương Hạo.

Vương Hạo nói: “Bọn họ cũng không tiến vào, một mình tôi đi vào nơi đó để làm gì.”

Biểu tình Quý Gia Hoành rất kì lạ, không thể nói được là thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng.

“Không tiến vào cũng tốt, không tiến vào cũng tốt.” Triệu Thuận chậm rãi nói, “Bằng không chúng ta chờ cơ hội khác, không bán thịt thì căn bản không có cách nào một bước lên mây.”

Quý Gia Hoành mặt biến sắc.

“Nói đến chổ này, ” Vương Hạo nhìn Quý Gia Hoành nói, “Anh vẫn còn chưa nói xin lỗi với bọn họ đâu.”

“Cái gì?” Quý Gia Hoành thẹn quá hóa giận, “Vương Hạo cậu đừng quá đáng như vậy! Cậu đã đánh tôi, đã… đã… đã cái kia tôi, còn muốn tôi xin lỗi?”

“Cái kia gì?” Trương Tiểu Dã hỏi.

“Cái gì?” Lưu Huy quay mặt sang nhìn hắn.

Triệu Đức Đông rất kỳ quái nhìn hắn: “Chúng tôi đâu có làm cái kia gì anh?”

“Cái kia là cái gì?” Mặt Triệu Thuận cũng đầy thắc mắc.

Hơi thở Quý Gia Hoành ở ngực không thể nào hô hấp được nữa, nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói ra, cúi thấp đầu, hữu khí vô lực nói: “Xin lỗi.”

Mọi người cũng không để ở trong lòng, cười cười nói nói huyên náo thành một đoàn.

Trương Tiểu Dã và Triệu Thuận giơ tay cụng ly rượu, Lưu Huy ở một bên nhìn.

Vương Hạo nhìn Trương Tiểu Dã, sau đó nhìn Lưu Huy.

“Ánh mắt rất khác mọi khi…” Trên mặt Vương Hạo lộ ra nụ cười, thấp giọng hỏi Lưu Huy, “Hai ngươi thành rồi?”

Lưu Huy không hề phủ định, cười cười.

Trương tiểu cũng tò mò lại gần: “Các anh đang nói cái gì?”

“Tiểu Dã a…” Vương Hạo nắm vai cậu, “Cậu cũng không thể cứ bị Lưu Huy đè xuống như vậy được a.”

Trương Tiểu Dã ngẩn người, nói: “Nhưng mà ở phía dưới đau lắm, tôi thế nhưng không nỡ để anh ấy đau.”

Vương Hạo vỗ chân cười to, Lưu Huy đỡ trán, thằng nhóc này thật ngốc, mới một chút đã dễ dàng bị người ta dụ khai hết ra.

Quý Gia Hoành kỳ quái nhìn bọn họ: “Cười cái gì, ở phía dưới xác thực rất đau.”

Vương Hạo không cười nữa, bụm mặt, bộ dáng áo não.

Lưu Huy trong nháy mắt ngay lập tức hiểu rõ Vương Hạo tối hôm qua đã làm chuyện gì, mỉm cười lấy ly rượu nhẹ nhàng đụng vào ly rượi của Vương Hạo.

Đám người uống đến tận khi ông chủ đuổi ra ngoài, ban đêm gió thổi khiến lá cây hai bên đường lớn kêu xào xạc, ánh sao lấp lánh, mặt trăng tròn to chiếu sáng nhàn nhạt.

Vương Hạo chặn xe taxi đưa Quý Gia Hoành trở về Tửu Điếm, Triệu Đức Đông vỗ vai Triệu Thuận, hai người siêu siêu vẹo vẹo khoác tay nhau đi, say khướt hát bài “chân tâm anh hùng“.

“Ở trong lòng tôi,

vẫn luôn có một ước mơ,

muốn dùng giọng ca của mình xoa dịu những đau thương…”

Trương Tiểu Dã tru hết chạy loạn hết bên này lại sang bên kia, vẫy tay gọi bọn họ: “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.”

Nghiễm nhiên là bộ dạng của một thằng điên.

Đáng lẽ ra không nên để đám người kia uống quá nhiều rượu. Kẻ ngàn chén không say – Lưu Huy nghĩ.

May mắn trên đường không có quá nhiều người, bằng nhất định phải giả vờ không quen biết bọn kia.

“Này, này, ” Trương Tiểu Dã chỉ vào mặt trăng nói với Lưu Huy, “Anh xem, ngày mai có gió.”

Đâu chỉ ngày mai, ngày hôm nay chẳng lẽ không có gió. Lưu Huy nhìn áo sơ mi của Trương Tiểu Dã bị gió thổi lung lay, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh băng của Trương Tiểu Dã: “Em không lạnh à?”

“Không lạnh.” Trương tiểu cũng trả lời kiểu ông nói gà bà nói vịt, “Tôi cao hứng muốn chết.”

Trong lòng Lưu Huy đột nhiên mềm mại hẳn lên, giương khóe miệng kéo Trương Tiểu Dã lại hôn.

Trương Tiểu Dã bị hắn dọa sợ hết hồn, dùng cả hai tay hai chân giãy giụa nhưng lại không tránh được, dứt khoát ôm cổ Lưu Huy, dùng sức hôn trả trở lại.

“Không trải qua mưa gió,

thì sao thấy được cầu vồng,

không ai dễ dàng thành công…”

Gió đêm vẫn như cũ, thổi đến mức lá cây kêu sào sạt, Triệu Đức Đông cùng Triệu Thuận kề vai sát cánh, say khướt gào hát đi tới.

“Ai… Hình như tôi thấy có người đang đánh nhau phải không? …”

“… Ha… Ai? Ai? Ha ha… Ai lại đêm hôm khuya khoắt đánh nhau! Có thương tích thì mới trưởng thành được! Bắt lại bắt lại! Lôi đi chém! … Ha ha ha… Chém chém… Ha…”


Hôm qua có bạn nói có một bộ khác viết về cặp Vương Hạo và Quý Gia Hoành, ta đọc thấy cũng rất dễ thương, nhà kia lại edit rất mượt, mọi người muốn đọc thì ghé sang đó nha Ò.Ó: Dĩ Ác Chế Ác
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.