Xem ra Hiên Trạch thật sự bề bộn nhiều việc, bận rộn đến mức không thể cùng y dùng điểm tâm, cũng không để y nói với hắn chút chuyện, hắn đã bị người kêu đi rồi.
Có chút rầu rĩ mà dùng xong bữa điểm tâm, Xuân Mãn nhàn rỗi ghé vào bên bệ cửa nhìn cảnh sắc ngoài song.
Mà Bàng Nguyệt luôn chu đáo nhìn thấy y như thế, liền hỏi han, “Xuân Mãn thiếu gia, ngươi có phải là có tâm sự gì hay không?”
Xuân Mãn không phải hoàn toàn thất thần, nghe nàng hỏi bèn quay đầu lại nhìn Bàng Nguyệt phía sau, “Ngươi nhìn ra ta có tâm sự sao?”
“Đúng vậy a, Xuân Mãn thiếu gia.” Bàng Nguyệt mỉm cười.
“Kỳ thật cũng không có gì, ta chỉ là nhớ một người.”
“Nhớ ai thế, Xuân Mãn thiếu gia.” Bưng một khay quà vặt thật to vào, Linh Linh tò mò mà hỏi, “Có phải là nhớ phụ mẫu không?”
“Không phải.” Xuân Mãn lắc đầu.
Không phải y bất hiếu, mà là bọn họ thật không có cái gì để y nhớ cả. Bọn họ ngay cả một khắc đồng hồ thân tình cũng không cho y, y thường tự hỏi, bọn họ sinh hạ y là vì cái gì.
“Là một người bằng hữu của ta, hảo bằng hữu, lớn lên bên ta” Cũng là người cùng y đồng cam cộng khổ.
“Vậy hắn hiện tại ở phía nam sao?” Linh Linh đưa cho y một khối bánh phù dung, Xuân Mãn lắc đầu, tỏ vẻ không muốn.
“Hắn đi cùng ta đến Hiên Trạch gia.”
“Như vậy không phải tốt lắm sao! Ngươi có thể gọi hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-ho/2160857/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.