Hồ Phỉ kiếm ít rơm khô giải lên thần đàn một mớ, lại giải dưới đất một mớ rồi nói: 
- Lữ Đồng Tân ngủ trên trời, Lạc Thuỷ Cẩu ngủ dưới đất. 
Chàng nói rồi nằm xuống đống rơm dưới đất, quay mặt vào vách nhắm mắt lại. 
Viên Tử Y cúi đầu ngẫm nghĩ: 
- Y quả là người quân tử biết thủ lễ. 
Nàng liền cười đáp: 
- Lạc Thuỷ Cẩu! Sáng mai lại gặp nhau. 
Đoạn nàng nhảy lên thần đàn. 
Viên Tử Y nằm xuống rồi nhưng tâm thần bất định, tai nghe tiếng mưa rào đổ xuống mái ngói đồm độp. 
Sau nửa giờ nàng mới đi vào giấc ngủ chập chờn. 
Chừng nửa đêm, Viên Tử Y lắng nghe tiắng vó ngựa rần rần chạy tới gần. Nàng trở mình ngồi dậy. 
Hồ Phỉ cũng phát giác, khẽ cất tiếng gọi: 
- Lữ Đồng Tân! Có người tới đó. 
Tiắng vó ngựa mỗi lúc một gần trộn lẫn với tiắng bánh xa lọc cọc. 
Hồ Phỉ nghĩ thầm: 
- Trận mưa lớn này bắt đầu từ lúc xế chiều cho đến bây giờ không lúc nào ngơi. Sao lại có người đội mưa đi suốt đêm? 
Cỗ xe ngựa tới ngoài cửa miếu thì dừng lại. 
Viên Tử Y nói: 
- Bọn họ sắp tiến vào miếu đấy. 
Nàng từ trên thần đàn nhảy xuống, lại ngồi bên Hồ Phỉ. 
Quả nhiên cửa miếu kẹt mở. Cả xe lẫn ngựa đến dãy hành lang ở điện trước. 
Hai tên xa phu vào hầu viện ngó thấy Hồ Phỉ cùng Viên Tử Y liền lên tiếng: 
- Trong này có người. Chúng ta nghỉ ở tiền điện quách. 
Chúng nói rồi quay gót trở ra. 
Tai nghe ngoài tiền điện tiếng người lao xao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-ho-ngoai-truyen/1366764/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.