Khi Diệp Tịch Vụ bước xuống xe, trên tay là một giỏ hoa baby, bởi vì bó hoa rất to, giỏ mây lại tinh xảo nên cầm trên tay rất đẹp, vô cùng bắt mắt.
Dạo này anh đến khách sạn Tinh Lai còn nhiều hơn khách quen, em gái lễ tân đã quá quen rồi, các cô gái đều thích hoa, thấy từ xa đã chạy tới chụp ảnh, còn làm nũng hỏi anh chuẩn bị tặng ai, có bán không.
“Muốn mua thì đến cửa hàng của tôi chọn là được rồi, giảm giá 20% cho mấy cô.” Nói chuyện với ai Diệp Tịch Vụ cũng tươi cười, “Còn giỏ này thì không bán được, tôi tặng sếp của mấy cô đó.”
Em gái không tin: “Sếp bọn em sao mà thích hoa được?”
Diệp Tịch Vụ đùa: “Tôi tặng là cậu ấy sẽ thích.”
Nhà hàng vườn kính ở tầng thượng đã sớm bị Giản Tinh Lai bao trọn, lúc Diệp Tịch Vụ đến còn cảm thấy lạ sao không thấy có ai ở đây, phục vụ dẫn anh đến chỗ ngồi, ân cần mở rượu khai vị, lúc ban nhạc lên sân khấu, suýt nữa Diệp Tịch Vụ đã phun hết rượu trong miệng ra.
“…” Trải qua lần với Hoàng Đóa Đóa kia, bây giờ anh bị ám ảnh tâm lý với việc nghe nhạc khi ăn.
Phục vụ giải thích: “Chỉ là nhạc nhẹ thôi ạ, anh có thể nghe thử.”
Diệp Tịch Vụ ôm tâm trạng phức tạp và bất an chờ khúc nhạc dạo vang lên, may mà lần này không hát mấy bài gì kì lạ, đúng như phục vụ nói, quả thật là nhạc nhẹ.
Tuy nhà hàng không có một ai nhưng Diệp Tịch Vụ cũng không thấy chán lắm, chờ không được bao lâu Giản Tinh Lai đã đến, hiếm khi thấy Chương Vị Niên không đi cùng hắn.
Người đàn ông mở cửa, từ chối nhân viên phục vụ, tự kéo ghế ngồi đối diện Diệp Tịch Vụ.
Diệp Tịch Vụ chẳng rõ tại sao lại cảm thấy hơi căng thẳng.
Giản Tinh Lai không bỏ mũ ra, cũng không dùng rượu khai vị, vẫn là một lon coca như cũ.
“Tặng cậu.” Diệp Tịch Vụ cách một cái bàn đưa giỏ hoa baby qua.
Giản Tinh Lai nhìn thoáng qua giỏ hoa, hỏi: “Anh làm à?”
Diệp Tịch Vụ cười bảo: “Đương nhiên là anh làm.”
Giản Tinh Lai cụp mắt xuống, biểu cảm dường như hơi vui vẻ, hắn nhận hoa, đặt ở bên cạnh.
Diệp Tịch Vụ nhìn quanh, không có chuyện thì tìm chuyện nói, bảo: “Sao tối nay chỉ có mỗi hai chúng ta, không thấy một khách nào cả?”
Giản Tinh Lai thờ ơ bảo: “Em bao hết rồi.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Giản Tinh Lai nhấp một ngụm coca: “Nhiều người khó nói.”
Diệp Tịch Vụ “À” một tiếng, chẳng biết Giản Tinh Lai muốn nói gì với anh, lúc này phục vụ bắt đầu mang món khai vị lên, Giản Tinh Lai là kiểu người ăn không nói ngủ không nói, hắn ra hiệu ý bảo “Dùng bữa” xong thì không có ý định lên tiếng gì nữa.
Xin chào, vui lòng bấm vào dấu chấm thứ 3 tính từ đầu chương để đến đến cánh cửa bí mật nào, bấm để sau này không phải mất công quay lại đây lần hai nên xin hãy bấm đi ạ, cầu xinnnn.
Đến khi dùng xong bữa chính, Giản Tinh Lai lau miệng bằng khăn ăn, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói câu đầu tiên: “Em chuẩn bị chìa khoá cho anh xong rồi.”
Miếng thịt bò cuối cùng của Diệp Tịch Vụ vừa mới được đưa vào miệng, tắc ở cổ họng suýt không thể nuốt xuống, anh tu một ngụm nước lớn xong mới lúng túng bảo: “Thật ra chuyện này không cần gấp…”
Giản Tinh Lai hơi cau mày: “Anh không vội hay là không muốn.”
Diệp Tịch Vụ “Ôi” một tiếng, thầm thì: “Có phải anh không vui đâu…”
Giản Tinh Lai không nói gì tiếp, hắn lấy một chiếc hộp từ trong túi, mở ra, bên trong là một bộ chìa khoá, đưa đến trước mặt Diệp Tịch Vụ: “Cầm.”
Diệp Tịch Vụ: “…” Anh cứ có cảm giác nghiêm túc như đang tặng nhẫn ấy.
Giản Tinh Lai tiếp tục: “Em còn chuẩn bị thứ khác.”
Diệp Tịch Vụ: “??”
Hắn vừa dứt lời, một chùm pháo hoa lộng lẫy đột nhiên nổ tung trên bầu trời đêm phía ngoài nhà hàng vườn kính, Diệp Tịch Vụ giật mình, anh ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn ánh sáng lung linh khắp trời trên mái nhà thuỷ tinh.
Ban nhạc đã rời đi từ khi nào chẳng rõ, thay vào đó là một nghệ sĩ vĩ cầm, vài đầu bếp đẩy bánh gato tới, bên cạnh còn có Royal Salute.
“Đây là sắp xếp do Chương Vị Niên đề cử.” Giản Tinh Lai khoanh tay, cùng anh ngẩng đầu ngắm pháo hoa.
Mất một lúc lâu Diệp Tịch Vụ mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh nhớ lần trước cậu cầu hôn bị cho leo cây là bắn 99 chùm pháo hoa.”
“Ừ.” Thật ra Giản Tinh Lai không thấy mất mặt lắm, thành thạo thừa nhận, lát sau, lại bình tĩnh bổ sung, “Nên lần này chuẩn bị bắn 999 chùm.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Giản Tinh Lai nhấn mạnh: “Lần này là em sắp xếp.”
Diệp Tịch Vụ thở dài: “Xem xong chắc đến nửa đêm.”
Có vẻ Giản Tinh Lai vừa mới nghĩ đến vấn đề này, lại cau mày, nhưng sự chú ý nhanh chóng chuyển sang vấn đề khác, giục tiếp: “Chìa khoá.”
Diệp Tịch Vụ chỉ đành nhận hộp bỏ vào túi mình.
Bấy giờ Giản Tinh Lai mới hài lòng, dáng hắn ngồi rất thoải mái, đặt giỏ hoa baby Diệp Tịch Vụ tặng trên đùi, cánh tay còn nhẹ nhàng vòng qua như đang ôm nó vào lòng.
Diệp Tịch Vụ nhìn pháo hoa một lúc, lại quay sang nhìn sườn mặt Giản Tinh Lai, ánh sáng từ pháo hoa trên nóc nhà xuyên qua trần kính nom hệt như mảnh vỡ sao băng, rơi trên mặt người đàn ông, ánh sáng lấp lánh rực rỡ động lòng người.
“Thích hoa không?” Diệp Tịch Vụ bỗng hỏi.
Giản Tinh Lai cúi đầu nhìn thoáng qua hoa baby trong lòng, hắn mỉm cười nhìn Diệp Tịch Vụ.
“Thích.” Hắn nói.
Pháo hoa đốt xong cũng đến hơn 12 giờ đêm, lúc Diệp Tịch Vụ theo Giản Tinh Lai xuống tầng mới nhận ra một đám người vẫn đang vây quanh bên dưới xem pháo hoa chưa tản ra, rõ ràng có kha khá người không phải khách ở đây, không biết từ đâu đến, khách sạn phải cử bảo vệ ra duy trì trật tự.
Thấy Diệp Tịch Vụ đi từ trên xuống, có người qua đường nhiệt tình đến gần hỏi: “Hôm nay có người bao nhà hàng kính hả? Ai trên đó vậy? Có phải cầu hôn không?”
“…” Trên mặt Diệp Tịch Vụ là biểu cảm phức tạp không nói nên lời.
Người qua đường kia cảm khái: “Quá lắm tiền, quá lãng mạn, vừa nhìn đã thấy chính là tình yêu đích thực, nếu như là tôi nhất định sẽ đồng ý ngay lập tức luôn!”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Chương Vị Niên chờ hai người ở sảnh lớn, biểu cảm lúc thấy Giản Tinh Lai đúng chuẩn chân chó tranh công.
“Pháo hoa đẹp không?” Y hào hứng hỏi Diệp Tịch Vụ.
Diệp Tịch Vụ suýt trợn trắng mắt, nhưng ngại mặt mũi Giản Tinh Lai nên đành nhẫn nhục bảo: “Đẹp lắm.”
Chương Vị Niên cười như hoa nở xuân về: “Anh thích là được rồi.” Y nhìn hoa baby trong lòng Giản Tinh Lai, “Sếp, để em cầm hộ sếp!”
Giản Tinh Lai không nhúc nhích: “Tay tôi bị gãy à?”
“?” Chương Vị Niên không hiểu, “Không gãy ạ…”
Giản Tinh Lai: “Vậy cậu cầm hộ tôi làm gì?”
Chương Vị Niên: “…”
Giản Tinh Lai không buồn để ý đến thư ký của mình nữa, hắn nhìn Diệp Tịch Vụ, bảo: “Mai Chương Vị Niên tới dọn nhà giúp anh, không được chậm trễ nữa, không được làm em không vui.”
Diệp Tịch Vụ hơi đau đầu với cái tính cách này của hắn: “Đồ đạc của anh hơi nhiều, cậu chờ anh sắp xếp lại đã.”
Giản Tinh Lai mím môi, bắt đầu có vẻ không vui rồi.
“Thôi được rồi.” Cuối cùng anh đành thoả hiệp bảo, “Cho anh một ngày, ngày kia em tới đón anh.”
Câu “Đồ đạc hơi nhiều” không phải lời nói dối ở một mức độ nhất định, ngoại trừ đồ đạc cá nhân của Diệp Tịch Vụ thì còn rất nhiều chậu hoa, hạt giống, nguyên vật liệu kéo theo nữa, hoa nhài khô lần trước anh làm cũng xong rồi, đợi lúc rảnh Diệp Tịch Vụ xuyên mười đoá hoa vào một sợi dây, hình dạng cánh hoa và đoá hoa đều được giữ rất đẹp, hương thơm tuy không còn nồng nàn như ban đầu nhưng vẫn rất dễ ngửi.
Trần Lai nghe tin anh muốn chuyển đi thì vui sướng lắm, dứt khoát mang chậu hoa của mình đến văn phòng, chiếm lĩnh chỗ ngủ ban đầu của Diệp Tịch Vụ.
Hang ổ của mình cuối cùng vẫn phải để cho người khác chiếm, Diệp Tịch Vụ đành nhận mệnh không giãy giụa nữa.
Hôm trước đã thu dọn xong hết toàn bộ chậu cảnh, hôm sau mới sáng ra Giản Tinh Lai đã mò tới rồi.
Diệp Tịch Vụ đứng ở nhà kính nhìn xuống, đúng lúc Giản Tinh Lai ra khỏi chiếc G500 của hắn, hắn ngẩng đầu, Diệp Tịch Vụ trong nhà kính trồng hoa vẫy tay với hắn.
G500
Mercedes G500
Một khắc ấy, thoáng chốc Giản Tinh Lai như trở lại thời đại học.
Ánh mặt trời hôm đó dường như mang theo bọt rượu sâm banh, chảy dọc theo vách tường hoa trong nhà kính, hắn mơ mơ màng màng tỉnh từ giấc ngủ trưa, chợt thấy gương mặt say ngủ của Diệp Tịch Vụ.
Từ khi bị Giản Tinh Lai chiếm ghế quý phi, Diệp Tịch Vụ không ngủ trưa được nữa, anh không đọc sách thì cũng sẽ đi chăm sóc hoa cỏ, chẳng rõ có phải do vừa làm việc mệt mỏi quá hay không mà Diệp Tịch Vụ cứ như vậy nằm cạnh hắn không chút phòng bị nào.
Từ sau tám tuổi Giản Tinh Lai đã không có kinh nghiệm ngủ chung giường với bất kì ai nữa, vậy nên bị doạ sợ không nhẹ, hắn không biết nên làm gì tiếp theo.
Diệp Tịch Vụ cứ lặng yên ngủ say như thế, hô hấp đều đặn, những cánh hoa xinh đẹp không rõ tên rơi trên mái tóc xoăn tự nhiên mềm mại của anh, cả gian phòng dường như nhuốm một mùi hương ngọt ngào.
Giản Tinh Lai chậm rãi nín thở, hắn nhắm mắt lại, mãi vẫn chưa thể đánh thức đối phương được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]