Chỉ thấy xe ngựa hướng cây cột bên đường tất cả bánh xe đều va chạm với mặt đất kêu lộc cộc, con ngựa cũng hoảng sợ không ngừng ngửa đầu hí.Người phu xe cơ trí trước khi xe đụng liền nhảy xuống, hoàn hảo chỉ là trầy da chút da, chỉ thấy vẻ mặt hắn giận dữ ngã nhào xuống mặt đất nhìn Mộc Xuân Phong hét lớn: “Bệnh thần kinh nha! ! ! Bộ không có mắt sao? !” 
Tơ máu đỏ tươi theo phía sau lưng hắn từ quần áo rách nát chảy ra, đỏ ửng áo lam . Khuôn mặt Mộc Xuân Phong tái nhợt vài phần âm thầm đau đớn, hắn chậm rãi bò lên nhìn người kia cuối đầu: “Thật xin lỗi…” Vừa rồi mới bị xe ngựa quẹt trúng hắn dường như bị thương tới thắt lưng, đau đến thịt đều tách ra. 
“Mẹ kiết! Xe cũng hỏng rồi!Con mẹ nó…” Phu xe căm giận mắng, nhưng mà giọng nói càng mắng càng thấp xuống, hắn trợn to mắt nhìn nam tử nhếch nhác trước mắt, hắn không phải là Thập Tam Vương gia Mộc Xuân Phong sao? ! 
Lúc hắn sững sờ Mộc Xuân Phong lại liên tục khom lưng với hắn, giọng nói nhạt nghe không rõ: “Thật có lỗi.” Nói xong khập khiễng hướng phía trước đi đến, thân ảnh tiêu điều, chẳng qua là hai hang long mày vẫn có vài phần nho nhã thanh tú. 
Người vây quanh rối rít bàn luận không ngớt, từ ngày Thập Tam Vương gia đại hôn không quá vài ngày sau phi tử kia bỏ trốn , từ đó về sau vài ngày hắn dường như ngày đêm không trở về nhà, tìm cả tòa thành, mỗi ngày đều qua lại vòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-duyet-quan-tam/1403904/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.