Chương trước
Chương sau
Lâu lan nhìn thấy bộ dáng lo lắng của nàng hắn bỗng nhiên dịu bớt, nhẹ nhàng cắn cằm nàng nói giọng khàn khàn: “Nhưng ta muốn nàng.” Nói xong nắm giữ tay nàng đặt ở nơi cứng rắn bản thân, hô hấp trở nên dồn dập.
Tra Tiểu Tân xấu hổ đến đỏ mặt cả bên tai cũng thế, lòng bàn tay nóng rực, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Ta, ta lấy tay giúp ngươi được không, ngươi hiện tại bị thương không có tốt, ta…”
Nghe lời nói của nàng lộn xộn đứt quãng cùng với bộ dáng ngượng ngùng, gò má tuấn mỹ của Lâu Lan chợt hiện lên nụ tia cười tà mị,tay dịu dàng gạt sợi tóc bên tai nàng ra,chăm chú nhìn nàng nói: “Được.”
Cứ như vậy,Tra Tiểu Tân nhanh chóng nhắm hai mắt khẩn trương đưa tay chạm đến chỗ kia của hắn, nghe hắn đè nén thở dốc, ngay sau đó môi lại lần nữa bị hắn hôn lên, lần này hôn cuồng nhiệt nôn nóng, mà tay nàng cũng bị hắn nắm đặt ở đằng kia trượt từ trên xuống dưới ,Tra Tiểu Tân vừa thẹn lại sợ lại khẩn trương, không biết làm sao nắm chỗ kia rồi học bộ dáng trấn an của hắn.
“Ninh nhi, Ninh nhi…” Tình đến mức tận cùng lúc đó hắn bỗng nhiên hô lên tên nàng,răng cũng không chịu khống chế dùng sức cắn xuống cánh môi nàng của nàng, đem tất cả máu chảy ra hút đi.
Nghe được hai chữ “Ninh nhi” lúc đó cả người Tra Tiểu Tân giống như bị rơi xuống con sông lạnh lẻo tỉnh táo lại, động tác trong tay cũng ngừng, sửng sờ nhìn nam tử tuyệt mỹ trước mắt,giữa ánh mắt mê ly, thâm tình,tất cả đều là vì nữ tử kia, không phải là nàng… Cảm nhận được nàng đột nhiên dừng lại sau, hắn cảm thấy chưa đủ một lần nữa nắm giữ tay nàng chuyển động qua lại ở nơi đó, hôn cũng trở nên càng sâu càng lâu, thẳng đến thật lâu sau mới nghe được hắn thỏa mãn một tiếng than thở phát ra, mà trong lòng bàn tay nàng cũng đang nóng lên.
Hắn vẫn còn muốn hôn nàng, dịu dàng như vậy, thương tiếc như vậy.
Nàng chết lặng mặc cho hắn hôn môi , khóe mắt có lệ chảy xuống, vì sao,trong lòng lại đau như vậy,đau như vậy…
Một đêm chưa chợp mắt.
Sáng sớm bị hắn làm tỉnh giấc, cảm giác được có hai tay ở thân thể mình dao động,vừa mở mắt ra liền bị hắn hôn lên, vật cứng đặt lên đùi nàng nhắc nhở hắn giờ phút này có bao nhiêu muốn nàng.
“Việc kia, ta có chuyện muốn cùng ngươi nói một chút.” Tra Tiểu Tân hoảng loạn đẩy hắn ra sau đó ngồi dậy nói ra những lời này. Lâu Lan nghe xong lời của nàng sắc mặt nhất thời thay đổi, trầm mặc nhìn nàng không nói lời nào.
“Sự tình thực ra là như vậy, ta đi tham gia hôn lễ bạn tốt vừa mới tiến giáo đường bỗng nhiên bị đỉnh đầu đèn thủy tinh đập đến, sau đó không biết tại sao ở nơi này, lúc tỉnh lại ta bị mấy nha hoàn kéo đi tắm rửa, sau đó ngươi lại xuất hiện ,chuyện sau về không cần ta nói ngươi đều biết nói, cho nên…” Tra Tiểu Tân nói năng có chút lộn xộn nhưng cố gắng đem mọi chuyện giải thích rõ ràng,đưa tay chỉ về phía hắn nghiêm chỉnh nói: “Cho nên ta không phải là An Ninh của chàng,ta tên là Tra Tiểu Tân, hiểu không?”
Lâu Lan nghe xong tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt nàng, chăm chú nhìn nàng dịu dàng nói: “Có phải còn hận ta hay không?” Từ khi nàng rời đi cho đến giờ hắn không có một ngày không nghĩ tới nàng.
Tra Tiểu Tân hoàn toàn há hốc mồm, hai tay xoa lung tung trên tóc làm hỏng hình dáng: “Trời ơi ,chàng rốt cuộc có nghe ta đang nghiêm chỉnh nói gì hay không a? !” Nàng quả thực sắp điên rồi! Là năng lực biểu đạt của nàng không tốt hay là hắn căn bản không nghe nàng đang nói cái gì? !
Lông mày Lâu Lan gảy nhẹ liền muốn hôn nàng mà nàng lúc này lập tức quay đầu đi, làm nụ hôn kia bị trượt đi.
“Ta nói ta không phải là Ninh Nhi, ta tên là Tra Tiểu Tân! DYUKNW? !” Nàng nhìn hắn gằn từng tiếng, bộ dáng nghiêm túcđột nhiên có vài phần tính trẻ con đáng yêu.
“Nếu nàng vẫn không chịu tha thứ cho ta, không sao, ta có thể chờ nàng, bao lâu đều có thể.” Thật lâu sau, hắn mới nhìn nàng nói ra lời này, nói xong liền muốn đem nàng ôm vào trong lòng, hắn quyết định bỏ những đều không tốt của bản thân chỉ vì muốn nàng một lần nữa trở lại bên người.
“Đừng chạm vào ta!” Tra Tiểu Tân thét chói tai kháng cự, cánh tay ôm nàng cứng đờ, hắn giống như người xa lạ nhìn nàng sau đó lại giống đột nhiên tỉnh ngộ cái gì, tự giễu cười, chậm rãi,chậm rãi rút tay lại. Tra Tiểu Tân phản ứng lại hoảng loạn xua tay nói: “Thật xin lỗi, ta không có ý này, ta chính là muốn nói cho chàng biết, người mà chàng yêu tên là An Ninh, mà ta không là An Ninh, ta là Tra Tiểu Tân.” Trời ơi, nàng nói năng hỗn độn ! Xuyên qua quả nhiên đau đến không dậy nổi nha! ! !
“A,nàng yên tâm, ta về sau sẽ không ở chạm vào nàng.” Giống hiểu được thay đổi của nàng, hắn nhìn nàng gằn từng chữ, bên môi vẫn cười thật dịu dàng nhưng ánh mắt lại lạnh không có độ ấm.
“Lâu Lan,chàng hãy nghe ta nói… Ta…” Tra Tiểu Tân cảm thấy bản thân chẳng những không đem sự tình nói rõ ràng ngược lại càng ngày càng hỏng!Muốn giải thích thêm nhưng hắn đã nhắm lại con ngươi dựa ở đằng kia, chẳng qua là mi tâm nhăn lại thật sâu,vẻ mặt tối tăm. Vì thế Tra Tiểu Tân làm liên tục còn lấy tay đập vào ngực.Trời ơi!Nếu có một cây đao,nàng muốn tự sát a.
Giữa trưa, Tra Tiểu Tân vui vẻ cầm mấy con cá đến lò nướng,chỉ chốc lát sau liền chính.
“A, thơm quá a! Lâu Lan, mau ăn!” Tra Tiểu Tân nhe răng nhếch miệng cầm con cá nóng hổi đưa cho hắn, ai ngờ hắn chỉ là tùy ý mở mắt phượng hẹp dài nhìn nàng một cái, sau đó lại nhắm lại.
Ánh mắt xa lạ kia có thể.
Tra Tiểu Tân đột nhiên cảm thấy món cá nướng thơm ngon trong miệng giống như ăn sáp, cuối cùng còn không may mắn bị mắt xương cá! Hai tay gắt gao ôm cổ mặt đỏ bừng,đau khổ ở trên mặt đất lăn qua lăn lại, thật sự là rơi lệ đầy mặt !Đau đến không dậy nổi nha!
Đoán chừng là bị nàng lăn qua lộn lại cùng với yết hầu phát ra tiếng nôn hắn nhanh chóng bừng tỉnh, Lâu Lan ngay cả trợn mắt cũng không thản nhiên nói: “Hành hạ lâu vậy,đã sớm xong.”
Khác nhau là đau đến chết đi sống lại nhưng nghe được lời nói của hắn mặt đỏ hồng, yết hầu giật giật, quả nhiên,cái xương kia thật sự đã không còn! Vì thế, một đám quạ đen theo nước mắt xinh đẹp của nàng bau qua đỉnh đầu,nhìn nàng liếc một cái xem thường.
“Không có việc gì cũng đừng phát ra âm thanh .” Hắn giật giật thân thể, tóc đen xỏa trên gương mặt, nhè nhẹ từng sợi từng sợi mê hoặc lòng người.
Khóe môi Tra Tiểu Tân có một chút co rút , nàng cảm thấy nàng hắn nên đi làm hình tượng người phát ngôn ! Nàng nha chính là cái gì cũng không có!
Chạng vạng, Tra Tiểu Tân một mình đốt lửa có chút nhàm chán nên tìm hắn nói chuyện.
“A, đêm dài không quan tâm đến giấc ngủ, ta cho rằng chỉ có ta ngủ không được, không thể tưởng được Lâu Lan vương gia cũng ngủ không được.”
Vừa nói xong, người nào đó ngàn năm không thay đổi giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Ta thật đã ngủ.”
Tra Tiểu Tân mới biết mặt mình đã rơi đầy lệ, nhưng vẫn mặt dày tìm cách nói: “Nhưng mà ta không ngủ được nha, ta…”
Lâu Lan đột nhiên mở mắt ra nhìn nàng, mắt phượng hẹp dài như toát ra ánh lửa, có loại mưa gió sắp kéo đến ý.
“Aha ha, vì sao ta đột nhiên buồn ngủ như vậy, buồn ngủ quá nha, ai ya ta đang ngủ.” Tra Tiểu Tân thật nhanh ngáp dài làm bộ như buồn ngủ , sau đó “Oành” một tiếng ngã xuống đất mà ngủ, đầu đụng vào tảng đá dưới đất, nàng cũng không dám phát ra âm thanh, bởi vậy, vừa đau lại làm bộ như không xảy ra chuyện gì cho nên bộ dáng ngủ thật kỳ quái nha!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.