“A! Ngươi không sao chứ!” Tra Tiểu Tân vội vàng đưa tay nâng vai hắn, ai ngờ vừa nâng tay lên thì nghe phát ra tiếng đau rên rỉ, lại nhìn thấy lòng bàn tay của hắn sưng vù,nheo mắt nhìn kỹ bên trong đúng là có một cây đinh sắt. Nguy rồi! Chắc là bị cảm rồi! Lâu Lan chỉ cảm thấy cả người ý thức mơ hồ, đau đến ứa ra mồ hôi.
Tra Tiểu Tân vừa vội lại sợ,bỗng nhiên nhớ tới một cách,vì thế nhìn hắn liên tục căn dặn: “Ngươi ở chỗ này đừng nhúc nhích, ta sẽ thật mau trở lại!” Nói xong liền chạy đi ra ngoài, thân ảnh ẩn vào bóng đêm.
“An Ninh!” Lâu Lan nhanh chóng hô ra tiếng,tay che lên cánh tay phải muốn đứng lên nhưng bởi vì đau nên không cách nào nhúc nhích,trong con ngươi đen tràn đầy lo lắng. Đáng chết! Nàng rốt cuộc đã đi đâu!Cứ như vậy tâm trạng không yên đợi một lát là nửa canh giờ mà nàng vẫn không trở về, hắn rốt cục ngồi không yên,cho dù cánh tay đang chảy máu đen cũng muốn đứng lên, Tra Tiểu Tân vào lúc này vọt vào,cả người ướt đẫm,vẻ mặt lại rực rỡ nở nụ cười, trong tay cầm con cá vung vẩy nói.
“Nghe nói xương cá có thể trị thương!”
Vẻ mặt ân cần của Lâu Lan khi nàng xuất hiện liền biến mất, chẳng qua là môi lại biến thành tím thẫm.
Tra Tiểu Tân đem xương cá vã vụn sau đó dùng sức xé vải ở cánh tay áo bọc lại,sau đó rút trên đầu ra một đầu ngân châm ,từ lần trước 9527 giúp nàng,nàng vẫn nhớ kỹ không ngờ đến hôm nay có đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-duyet-quan-tam/1403879/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.