Chương trước
Chương sau
Bị nàng dụ dỗ thân thiết như vậy,Gia Luật Hằng lại đỏ mặt,hắn mất tự nhiên nghiêng đầu sang nơi khác không để ý đến nàng, giọng nói cứng rắn : “Sau này không thể kêu ta cùng người xa lạ đi ra ngoài,cũng không được đụng một chút liền uy hiếp muốn đuổi ta đi !” Chỉ là muốn thông qua nàng bày cách phá giải binh trận của Lâu Lan! Tại sao quá trình lại gian nan vất vả như vậy ? Khi hắn trở về quả thực có thể viết một quyển giải binh thư đầy máu và nước mắt!
“Được,ta đồng ý với ngươi, bao nhiêu ta cũng đồng ý ” Nhìn bộ dáng hắn vừa đáng yêu vừa không được tự nhiên Tra Tiểu Tân chỉ cảm thấy lòng mềm mại, ánh mắt lại dịu dàng,nàng cố ý bắt chước động tác của cún con giơ hai tay lên mặt hắn trêu chọc: “Gâu gâu gâu,đừng tức giận có được không? “Giọng nói mềm yếu nhẹ nhàng như không có, gọi thẳng tên hắn đồng thời đem lửa giận dập tắt .
Gia Luật Hằng chỉ thấy có một dòng điện trong người cảm giác này hắn chưa từng có,nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng lườm nàng một cái.Hiện giờ nàng vừa chớp mắt ánh mắt thật đáng thương,đầu lưỡi bướng bỉnh đung đưa,thật giống cún con đang trêu chọc người ta. Hắn vừa tức vừa muốn cười nhưng vẫn nén lại nhìn nàng trong lòng rối loạn cả lên.
“Được rồi mà!Đừng nóng giận nữa!Gâu gâu gâu,còn tức giận ta liền cắn ngươi.. cắn ngươi.. cắn ngươi!” Tra Tiểu Tân hết sức dịu dàng,bộ dáng tội nghiệp giống như cún con bị chủ vứt bỏ,còn hai móng vuốt nhỏ tập trung tại gò má hắn xoa xoa làm bộ dáng vô tội,nụ cười sáng rỡ lại giảo hoạt.
“…”
“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu ” Nàng kêu lên,đôi môi đỏ mọng oan ức cong lên,cộng thêm hai quần thâm đen sẫm ngay mắt nhìn rất tức cười , rất khôi hài .
Gia Luật Hằng cuối cùng nhịn không được “Phụt” một tiếng cười ha hả , khuôn mặt tuấn tú giống như từng đám mây chuyển động tràn ra, trong suốt xa xôi .
“Ha ha, cuối cùng cũng cười rồi nha !” Tra Tiểu Tân vui mừng thét chói tai,không ngừng vỗ tay giống tiểu hài tử nhảy nhót xung quanh hắn.
Gia Luật Hằng vẫn cười to dần dần im lặng,chăm chú nhìn nữ tử ngây thơ trước mắt,tâm hơi động một chút,hắn ở trước mặt nàng mỉm cười nàng lại vui vẻ như vậy, thân thể giống như được ánh sáng chiếu rọi không ngừng truyền ấm áp vào người , nàng thật sự xem hắn là bằng hữu…..
Lần đầu tiên, hắn vì bản thân mới lợi dụng nàng mỗi lần tiếp cận đềucảm thấy áy náy.
“Tại sao nhìn ta chân thành như vậy ?Ta sẽ nghĩ ngươi yêu ta nha! Ha ha ha…” Thấy hắn nghe lời nói của mình ánh mắt kinh ngạc sau đó lại có chút kỳ quái không nhìn nàng,Tra Tiểu Tân cười càng tà ác giống như cường đạo đang đùa giỡn nữ tử đàng hoàng,sau khi cười xong vỗ bả vai hắn : “Ta đi Lâu phủ,ngươi coi chừng tiệm! Nhớ kỹ! Cho dù có người đưa ra vàng bạc châu báu ngươi cũng đừng theo người ta ra ngoài . Sau khi ta về , ta cùng người đi ra ngoài! Hì hì! Ra ngoài với ta an toàn hơn !”
Tra Tiểu Tân nhìn hắn cười gian xảo vẫy tay rời đi , Gia Luật Hằng khóe môi cong lên nở nụ cười ngay cả bản thân cũng không phát hiện được .
Lâu phủ, đình đài, lầu các, đường mòn, dòng chảy đều đang được tu sửa .
Diêu Định dẫn Tra Tiểu Tân lòng đang rối bời đi đến Vân Hoang Các, mỗi lần đi đến nơi quen thuộc tựa như có bả đao kề trên làn da nàng cắt từng đoạn , nàng nhớ rõ bản thân hô to không muốn rời đi cuối cùng lại bị ném ra,nàng nhớ hắn ôm nàng đi qua hành lang thật dài,đêm đó thật yên tĩnh,ngày đó nàng thật hạnh phúc.
“Lục cô nương có việc ra ngoài cho nên không có ở đây,ngươi có việc gì liên quan hôn thể thì thương lượng cùng vương gia đi.” Diêu Định đưa nàng đến trước cửa Vân Hoang Các cười nói,vẫn chưa chú ý tới trên mặt nàng chợt lóe lên ưu thương.
Tra Tiểu Tân nhìn cánh cửa đỏ thẫm ,cửa sổ và bình phong cũng màu đỏ thẫm ,ánh mắt chói lóa và mặt hắn không để ý thay đổi làm người ta hoa mắt.
“Đúng rồi.” Vừa mới cất bước rời đi Diêu Định chợt quay người bổ sung: “Vương gia và Lục cô nương tổ đã chọn ngày ba mươi để tổ chức hôn sự, hiện nay gần cuối tháng mười hai,ông chủ Tra chuẩn bị nhanh hơn .”
“… Dạ!” Tra Tiểu Tân nghe được hai chữ hôn lễ sợ run lên nhưng sau đó cười lớn gật đầu, Diêu Định mới vừa lòng rời đi.
Người nọ đứng gần cửa sổ, tuyết ngoài cửa sổ thỉnh thoảng tung bay dín trên tóc hắn, trên vai, trên áo, y phục màu đỏ bị tuyết trên mặt đất phản xạ chiếu ra màu sắc tươi đẹp mà mê ly.
Thế giới hắn dường như chỉ có trắng, hồng, đen ba loại màu sắc này.
Trắng là tuyết, hồng là y phục, đen là ánh mắt hắn.
Lặng lẽ như vậy,trầm tĩnh như vậy .
Tra Tiểu Tân nhìn thấy lòng cảm thấy quặn đau,trời lạnh như thế hắn tại sao đứng bên cửa sổ cũng không mặc thêm áo choàng?So với lúc trước thân thể hắn bây giờ gầy hơn,nghĩ tới đây quyển sách trên tay rơi xuống, nàng mới bừng tỉnh vội vàng nhặt lên mà hắn vẫn không nhúc nhích thậm chí ánh mắt cũng không nhìn một chút, nhập tâm như vậy là đang nghĩ đến ai?Nàng cười cười khổ sở đi lên phía trước.
“Lâu vương gia, ta là ông chủ tiệm hữu cầu tất ứng tên là Tra Tiểu Tân, hôm nay muốn cùng vương gia thương lượng về việc tổ chức hôn lễ.”
Lâu Lan mắt phượng hẹp dài có một tia rung động, chốc lát lại biến mất, giọng nói lạnh nhạt và mệt mỏi: “Tất cả tùy ngươi sắp xếp” Nói xong lông mày hẹp dài nhíu lại, sáng nay lại tăng số người âm thầm tìm nàng không biết có tin tức gì không…
Thấy bộ dáng hắn tâm sự trùng trùng Tiểu Tân rất khó chịu,nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười, mở sổ sách liền nói: “Ta có kế hoạch như vậy , đầu tiên vương gia cùng Lục Uyển cô nương cùng cưỡi ngựa trắng, không cần cỗ kiệu, sau đó cùng nàng cưỡi ngựa đến Lâu vương phủ, đi theo phía sau không cần người rải hoa, mà đổi thành muời đứa nhỏ cả nam lẫn nữ xếp thành hàng đi theo hai người,tạo không khí vui mừng.Chờ hai người vào Lâu phủ trước sự an bày của ta có người trên nóc nhà quạt cho tuyết thổi vào,bên đình sẽ có người khảy một bản phượngcầu hoàng,không cần thổi kèn xona cũng không cần đốt pháo,sau đó vương gia cùng Lục cô nương đi qua vườn hoa mai vào tân phòng…..”
Tra Tiểu Tân nói hết một hơi đồng thời viền mắt cũng ươn ướt .
Vừa mới có một ảo ảnh phớt qua nàng cùng hắn thành thân nhưng có một trận gió lạnh thổi bay mộng tưởng của nàng .
Thấy hắn vẫn đứng đằng kia lông mày vẫn nhíu chặt,Tra Tiểu Tân rốt cuộc không đè nén được cảm xúc trong lòng,cuối cùng nén không được nàng mang theo một tia hi vọng mở miệng hỏi : “ Lâu vương gia…..” Nàng hi vọng hắn quay đầu nhìn nàng một lần rồi nhận ra nàng đang đứng ở đây !
“Chuyện gì?” Suy nghĩ của hắn bị giọng nói nàng cắt đứt,ánh mắt lại nhìn chằm chằm về hướng Liêm Tâm Các,chỉ cần hắn vẫn nhìn nơi đó có thể nàng đột nhiên xuất hiện .
“ Ta vừa mới nói xong !” Hy vọng trong lòng biến thành xa vời,nàng vẫn chưa bỏ ý định hỏi tới khi hắn quay đầu nhìn nàng một lần,chỉ một lần !Có lẽ nàng sẽ chạy đến trước mặt hắn ôm hắn,nói cho hắn biết nàng là Tiểu Tân của hắn .
Hắn trả lời qua loa : “ Tất cả tùy ngươi”
Lạnh lẽo không hàm chứa bất kỳ cảm xúc nào giống như tảng băng rơi vào lòng Tra Tiểu Tân,lạnh lẽo thấu xương,hắn quả nhiên không nhận ra nàng sao ? Một giọt nước mắt không tiếng động chảy xuống ,Tra Tiểu Tân nén xong cảm giác khổ sở đứng dậy,tính toán sổ sách đưa cho hắn sau đó rời đi.
“ Đúng rồi !” Lúc này hắn đột nhiên chủ động mở miệng,tầm mắt xa xâm,Tra Tiểu Tân tim đập và hô hấp cùng dừng lại nhìn hắn,mong đợi lời tiếp theo của hắn .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.