Chương trước
Chương sau
Thập tam vương gia – Mộc Xuân Phong
Đây là lần đầu tiên Tra Tiểu Tân quan sát hắn, mặt như mỹ ngọc, mắt sángnhư sao, tóc đen dùng cây trâm bạch ngọc buộc lên, khí chất tao nhã,cộng thêm nụ cười thanh mỏng rất có lực tương tác.
So với vẻ mặt Lúc trước tức giận nhìn nàng và người bây giờ hoàn toàn không giống!
Thấy nàng hồi lâu không nói lời nào, Mộc Xuân Phong phe phẩy quạt xếp trongtay, một đôi mắt đen hàm chứa toan tính thản nhiên nhìn sơ qua Tra TiểuTân, ngũ quan miễn cưỡng xem là thanh tú, mắt to, mũi cao, môi anh đào,còn dáng người…….Mặc dù chưa nhìn qua nhưng cũng không phải bằng phẳng,so với mỹ nhân hắn từng gặp thì khác biệt quá nhiều, nhiều lắm cũng chỉxem là “ thanh tú” mà thôi, thật không hiểu vương huynh vì sao chungtình với nàng thế.
“ Thập tam vương gia, có chuyện gì không?” Tra Tiểu Tân bị hắn nhìn toànthân nàng cảm thấy không được tự nhiên, rốt cuộc đành phá vỡ không gianyên tĩnh, dũng cảm nhìn thẳng hắn.
Mộc Xuân Phong khẽ nhếch lông mày, khép quạt lại nâng cằm nàng lên, độngtác nhẹ nhàng lại được hắn diễn dịch đẹp mắt, mỉm cười: “ Mạng nàng dobổn công tử cứu, cho nên, nàng sau này là người của bổn công tử, có ýkiến gì với những lời này không.”
Tra Tiểu Tân nhíu mày, sau đó gật đầu, nàng do hắn cứu đương nhiên mạng cũng là của hắn, nàng còn có thể nói gì.
“ Nếu không có ý kiến, bổn vương muốn nàng rời khỏi Kỳ quốc, nhất là rờixa vương huynh, càng xa càng tốt, sau này không cho phép trở lại, lộ phí bổn vương đã chuẩn bị xong nửa đời sau cũng khỏi lo âu.” Mộc Xuân Phong vừa nói liền chỉ quạt xếp đến túi bạc để trên bàn, rõ ràng cười nhẹnhàng, lại làm cho người khác lạnh cả sống lưng.
Lâu Lan ngoài lạnh trong nóng, hắn thì ngòai nóng trong lạnh, quả nhiên là cả hai anh em họ đều giống nhau.
“ Ngươi muốn đuổi ta đi!” Tra Tiểu Tân có chút khẩn trương, mắt không nhìn bạc mà theo dõi hắn.
“ Dĩ Nhiên” Mộc Xuân Phong cười, từ từ dao động quạt xếp: “ Từ khi nàngxuất hiện vương huynh không có một ngày tốt! Ngươi ở lại chẳng phải làtai họa của hắn? Thân là Vương đệ không thể ngồi yên không để ý đến.”Đây cũng là mục đích hắn cứu nàng.
Nghe hắn nói Tra Tiểu Tân thật lâu không nói, trên mặt hiện ra nụ cười táinhợt, phải không? Từ khi nàng xuất hiện hắn không gặp điều tốt! Một lúcsau mới nói một câu: “Có phải ta quên hắn, thì ngươi cho ta ở lại?”
“ Người trong lòng nàng là Vương huynh làm sao có thể quên?” Giọng nói và nụ cười hắn đều mềm nhẹ, giống như tiếng nhỉ non của đôi tình nhân, rồi lại làm người ta ý lọan tình mê thời khắc đó mãnh liệt bừng tỉnh hắnkhông cười ánh mắt lạnh như băng.
Thân thể nàng run lên, giọng nói hơi thấp “ Rốt cuộc phải làm như thế nàongươi mới cho ta ở lại Mộc Vương phủ.” Cổ đại không giống với hiện đại,nếu không có người chăm sóc sẽ rất cực khổ dù có tiền chăng nữa, vạnnhất xảy ra chiến tranh loạn lạc nàng không biết phải làm như thế nàocho phải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.