Sau khi thành công rớt xuống đáy vực không một bóng người, Tề Tiêu Loan cẩn thận rút từng cọng cỏ lên.
Đầu tiên hắn rút đại một đống cỏ bên phía đông, lại chạy qua hái hoa bên phía tây, sau đó lại chạy đi đào vài cái hố bên phía bắc....
Tề - phá hư quang cảnh trong vòng ba ngày - Tiêu Loan vác một khuôn mặt dính đầy bùn đất nằm liệt trên cỏ, không khỏi hoài nghi nhân sinh, "Cựu Trận này rộng đến vậy sao, có phải bị nhầm lẫn nơi nào không?"
Bùi Chiêu Minh ngồi trong linh phủ kiên nhẫn giải thích, "Khung cảnh ở đáy không người này hợp thành nhất thể với Cựu Trận, cho nên chúng ta muốn khai trận thì phải thay đổi cảnh vật xung quanh mới được, tiểu sư thúc cố lên."
Tề Tiêu Loan thờ dài nặng nề, buồn bã nhìn trời, "Vậy phải làm bao lâu đây?"
"Hừm, dựa theo đại trưỡng lão đã viết thì là..... Chắc còn phải ba ngày nữa mới có thể hoàn thành tất cả." Bùi Chiêu Minh có chút đau lòng cho Tề Tiêu Loan, "Tiểu sư thúc, hay là để con làm cho."
"Làm sao vậy, khinh thường tiểu sư thúc của em sao?" Tề Tiêu Loan nhướng mày, trích một sợi thần hồn bay vào linh phủ chọc Bùi Chiêu Minh, "Em đó, phải thành thật ở trong đây, người bị tổn thương thần hồn không đủ tư cách yêu cầu đâu đó."
Lúc trước khi rơi xuống đáy vực, Bùi Chiêu Minh nhân lúc Tề Tiêu Loan không chú ý, tránh thoát ra khỏi bảo hộ của hắn, ngược lại cẩn thận bao bọc lấy thần hồn của Tề Tiêu Loan, bảo đảm tiểu sư thúc sẽ không bị thương.
Vì thế thần hồn của y không ngoài ý muốn bị thương do phản lực khi rơi xuống đất, khiến Tề Tiêu Loan tức giận đến nỗi nắm thần hồn y mắng tận hai ngày, sau đó vẫn là bị dỗ bởi chó vàng nhỏ cứ suốt ngày vẫy đuôi rên ư ử.
Tề Tiêu Loan nằm nhìn trời một lát, lại bò dậy thêm lần nữa, vén tay áo cẩn thận đối chiếu bản hướng dẫn đại trưởng lão đưa cho, tiếp tục nghiệp lớn phá hư của hắn.
Từ nhỏ đã thích chọc mèo chơi chó, đam mê với việc gây sự, khắp nơi quấy rối, đối với một Tề Tiêu Loan mà nói, cái việc phá hư này quả thật là dễ dàng đến nỗi như búng tay.
Hái hoa rút cỏ đào đất nhổ cây, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của hắn, đáy sâu không người liền như thay đổi *thoát thai hoán cốt, từ tiên cảnh chốn nhân gian lắc mình biến hóa thành vùng sườn núi khỉ ho cò gáy đất hoang..... Cài gì mà năm tháng yên tĩnh chỉ là một dao giết heo mà thôi.....
*Thoát thai hoán cốt: cởi bỏ, thoát khỏi cái cũ
Mà tên đầu sổ gây tội vẫn đang tự cảm giác vui vẻ mà hái xuống một nụ hoa cuối cùng chưa kịp nở, viên mãn hoàn thành chỉ tiêu cuối cùng.
Nu hoa bị hái xuông như một con bướm giương cánh, ở trong gió nhẹ nhàng run rấy nở cánh hoa ra, từng vòng ánh sáng hình sóng gợi từ cánh khoa khuếch tán ra xung quanh.
Sóng ánh sáng như gió xuân thổi quét mọi thứ, ấm áp, mang theo ánh mặt trời ẩm gợi lên những sự sống mới, xóa bỏ đi dấu vết ở quá khữ, chỉ một cái chớp mắt, mọi thứ liền trở lại mới tinh như cũ, dường như chưa bao giờ tồn tại sự hủy hoại.
Từng cánh hoa chầm chậm rơi xuống, chạm vào mặt đất khiến ánh sáng lại tiếp tục gợn sóng, một trận pháp to lớn phức tạp cổ quái cũng xuất hiện theo dưới chân Tề Tiêu Loan.
Tề Tiêu Loan trong lòng biết kế tiếp không phải sân nhà của hắn, nhắm mắt lại giao cơ thể cho Bùi Chiêu Minh điều khiển.
Bùi Chiêu Minh không hề chần chừ, ngay giây phút tiếp nhận cơ thể liền lập tức vẽ ra vài trận pháp nhỏ để hỗ trợ phối hợp cùng y phá giải Cựu Trận.
Những dòng chữ nhỏ kim sắc phức tạp chuyển động nhanh, từ đầu ngón tay y chảy ra, đảo loạn mọi cơn gió xung quanh, liên kết với quỹ đạo vận chuyển của Cựu Trận.
Bùi Chiêu Minh cau mày, chú ý cao độ tập trung, nhét vài trận pháp mà đại trưởng lão lưu lại vào Cựu Trận.
Cựu Trận chuyển động mang theo những cơn gió mang hình lưỡi dao thổi loại tóc Bùi Chiêu Minh, có vài cơn cắt ngang gương mặt y, giây sau liền bị kiếm đang canh giữ ở một bên ngăn lại đánh trả trở về, cuối cùng cũng không thể đụng tới y nữa.
Bùi Chiêu Minh dùng ngón cái lau đi vết máu trên mặt, đưa ngón cái vào trận bàn cuối cùng kia, vào ngay giây phút máu hòa trộn vào trận bàn, một trận pháp cũ kỹ tinh xảo ở trung tâm trận bàn lớn như một đóa hoa chậm rãi nở ra, lộ ra một góc trống nho nhỏ.
Y nín thở tập trung, từ lòng ngực lấy gương Quan Tâm đang bị phong ấn ra, tỉ mỉ cởi bỏ ra từng tầng trận pháp bảo hộ trên gương Quan Tâm.
Ngay lúc chạm vào mặt gương, một cơn lạnh thấu xương lập tức xuất hiện, ngay sau đó y bị kéo vào không gian lạ bên trong gương.
Trong đây thời gian ngưng hẳn, có vô số mặt gương nhỏ lơ lửng trên không trung, phản chiếu ra vô số y, cũng phản chiếu ra nội tâm của y.
Ngay sau đó một âm thanh mờ mịt hư vô kỳ ảo chợt vang lên.
[Ta biết ngươi suy nghĩ cái gi]
[Ngươi muốn tiểu sư thúc của ngươi phải vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi]
[Nhưng nội tâm của ngươi có nhiều đồ vật dơ bẩn đến như vậy, ngươi dám đưa cho hắn xem sao?]
[Ngươi không dám, nhưng ngươi giấu không được, ngươi sẽ dọa hắn chạy mất]
[Nhưng mà ta có thể giúp ngươi giữ hắn lại, chỉ cần ngươi hứa nguyện với ta]
[Ngươi có thể vĩnh viễn ở bên hắn]
Biểu cảm Bùi Chiêu Minh lạnh nhạt, y nhẹ nhàng nhìn thoáng qua chiếc gương đang nằm trong tay phải.
"Ta sẽ không hứa nguyện điều gì cả."
Bởi vì tiểu sư thúc muốn tìm lại sư phụ của người.
"Ba giây," Bùi Chiêu Minh không cảm xúc dùng tay trái vẽ ra một trận pháp bạo phá cao cấp, "Không ra khỏi người ta, ta liền phá hủy bản thể của ngươi."
[Kẻ điên]
[Dục vọng của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ cắn nuốt ngươi mà thôi]
"Ba," Bùi Chiêu Minh thong thả ung dung tăng mạnh trận pháp trong tay, "Hai....."
Số một còn chưa kịp nói ra, y liền bị gương Quan Tâm một chân đá ra khỏi không gian, ý thức lập tức tỉnh táo, y bỏ gương Quan Tâm vào trung tâm chỗ hổng được trùng trùng điệp điệp nhiệp hoa bao lại, hai thứ kín kẽ dán vào nhau, cánh hoa cũng dần dần khép lại bao bọc lấy, cuối cùng chui vào trong trận bàn không còn thấy bóng dáng.
Hối hận sao?
Không hối hận.
Dục vọng của y chẳng thể nào so sánh được với tiểu sư thúc được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]