🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Phòng tắm bỗng vang lên tiếng thứ gì đổ vỡ, Cảnh Tầm đứng phắt dậy.

Gã vô thức cầm tay nắm cửa, ấn xuống, sững sờ nhận ra mình có thể đẩy cửa vào... Lâm Chức không khóa trái.

Hơi ấm lượn lờ bên trong, dòng nước đã ngừng, nhưng sương trắng vẫn bốc lên.

Thanh niên bên dưới vòi sen mở to mắt, ngạc nhiên khi cửa bỗng dưng mở ra.

Thứ vỡ nát trên sàn là lọ dầu dưỡng tóc, phiên bản đặc biệt của một nhãn hiệu Cảnh Tầm hay dùng. Nó là bình thủy tinh, thiết kế bao bì không tiện lợi lắm, nhưng rất đẹp.

Do Cảnh Tầm cao nên mọi thứ được đặt ở nơi cho gã tiện lấy, thành ra cái lọ rơi từ trên cao xuống, vỡ tan tành.

"Không sao chứ?"

Cảnh Tầm hỏi vậy, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của Lâm Chức.

Chỗ đó có một vết cắt nhỏ, hình như là do nhặt mảnh vỡ nên cắt phải, máu tụ thành giọt chảy ra.

Có vài mảnh vụn bị dòng nước rửa trôi, mơ hồ phản chiếu lại ánh đèn, sáng lên lấp lánh.

Tay của thanh niên mảnh dẻ và xinh đẹp, ngón áp út bị thương hơi rủ xuống. Máu tiếp tục chảy ra từ vết cắt nhỏ, thành giọt càng lớn, lung lay như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Cảnh Tầm si mê nhìn, đợi nó rơi xuống nước.

"Không sao, chỉ là tay tự dưng mất sức nên không cẩn thận làm rơi đồ."

Lâm Chức đứng dậy nhìn Cảnh Tầm ngoài cửa, giọng nói ngập tràn áy náy.

Bờ mi cong cong dính chút ẩm ướt, dưới ánh đèn có vẻ thật mềm mại vô tội.

Y giơ tay liếm phần máu chảy, ngậm vào miệng để cầm máu.

Cánh môi có vệt đỏ tươi mọng, trong bối cảnh phòng tắm được lát gạch men sứ và thủy tinh trong suốt có phần lạnh lẽo này, giống như mỹ nhân trong sương sống dậy, đẹp mà tàn nhẫn.

Một sự cám dỗ lặng thầm không ai có thể chống cự, Cảnh Tầm không thể, gã tiến tới.

Mái tóc ướt sũng của mỹ nhân còn nhỏ nước xuống xương quai xanh, thuận theo đó trượt một đường.

Tới gần là dấu hiệu vượt quá giới hạn, vượt quá cấm kị.

"Trên sàn có vụn thủy tinh, coi chừng chân anh." Cảnh Tầm bỗng nhắc nhở, dường như chỉ muốn giúp đỡ.

Nhưng ánh mắt gã không nói vậy, sắc thái dục vọng trong đôi mắt màu xanh xám quá đậm, lộn xộn những cảm xúc nồng cháy.

Lâm Chức có đi dép trong nhà vệ sinh, bị Cảnh Tầm ôm eo, y hơi kiễng chân, cả người ngã vào ngực gã.

Đây không phải là tư thế bế công chúa, Cảnh Tầm nâng Lâm Chức lên, cái tay cứ thế trượt xuống, nắm lấy đùi y, giúp thanh niên treo trên người mình dễ hơn.

Để duy trì thăng bằng, Lâm Chức đành phải vòng tay ôm cổ Cảnh Tầm, ngửa ra sau để tránh rung lắc.

Nhiệt độ cơ thể Cảnh Tầm rất cao, nhiệt lượng nóng hổi cách quần áo như muốn thiêu cháy người.

Sau khi Cảnh Tầm bật hệ thống sưởi, gã không mặc áo gió nữa, bên trong là một cái áo thun cộc tay màu đen.

Giọt nước lăn từ trên tóc Lâm Chức xuống bả vai gã, thấm ướt từng chút.

Áo đen trở nên nặng nề, mùi hương quanh quẩn trong phòng cũng trở nên nặng nề.

Cảnh Tầm cứ thế giẫm lên đống mảnh vỡ, giẫm chúng nát thành bột.

Hình thể của gã tạo cảm giác cực kì an toàn, mà Cảnh Tầm còn có sự thuần túy chưa trải đời. Một khi nhiễm lên loại sắc thái đó sẽ mang tới nét gợi cảm riêng biệt.

Như là máu lây dính trên những mảnh thủy tinh vỡ, như là hương thơm mát lạnh ngây ngô lại sắc bén, như là áo thun màu đen thấm đẫm nước.

Mặt Lâm Chức hơi ửng hồng, không rõ là vì nỗi lòng hay là vì nhiệt độ cơ thể của tình nhân.

Cảnh Tầm vốn định bế Lâm Chức ra ngoài, nhưng khi đi ngang qua tấm gương trong phòng tắm, đại não bị loại suy nghĩ khác thủ tiêu.

Đúng hơn là đầu óc gã không còn do lý trí điều khiển nữa. Từ giây phút gã mở cửa ra nhìn thấy Lâm Chức, nó đã hỗn loạn, đã bị cảm tính chiếm lĩnh. Thế nên muốn làm gì cứ làm, không cần đúng mực, không cần kiêng dè.

Không cần lý do, bị mê hoặc là lý do tốt nhất.

Nghệ thuật gia cực kì dễ sa vào cảm tính, sắc thái tình cảm mãnh liệt khiến người ta hoa mắt mê muội.

Cái lạnh đột nhiên dán vào lưng khiến Lâm Chức vô thức rùng mình, đồ đạc vào mùa ướt lạnh thường có nhiệt độ thấp hơn bình thường.

Tình huống bất ngờ này khiến y không kịp phản ứng, bị kẹp giữa lạnh và nóng, có bóng người trùm lên.

"Anh thật đẹp."

Cảnh Tầm khe khẽ nỉ non. Thứ gã tán thưởng không chỉ là bề ngoài của Lâm Chức, ánh mắt y, linh hồn y, bất cứ điều gì y thể hiện, bất cứ điều gì tạo nên Lâm Chức.

Tấm gương phản chiếu sườn mặt Lâm Chức, cùng với đôi mắt si mê và tham lam của Cảnh Tầm. Ấy là sự điên cuồng, hỗn loạn, khao khát và cháy bỏng.

Rất khó nói rõ rốt cuộc gã là tín đồ của thần, hay là kẻ tù tội.

Gương trong phòng tắm không phải kiểu lắp trên bệ rửa mặt để tránh dính nước, mà là loại gương hộp có thể đựng đồ bên trong.

Giữa họ không có một kẽ hở, ánh mắt giao nhau, Lâm Chức khẽ cười: "Cảm ơn."

Hai chữ này có tần suất xuất hiện cực cao trong giao tiếp giữa y và Cảnh Tầm, càng xa lạ thì càng lịch sự, dù chỉ là việc nhỏ xíu cũng khách khí.

Nhưng câu cảm ơn này có hàm nghĩa khác hẳn trước kia.

Mắt đối mắt, một vài chuyện cứ tự nhiên như vậy mà thành.

Vị rỉ sắt nhạt nhẽo ngập tràn giây phút quấn giao, đó là vết máu trên môi Lâm Chức.

Hô hấp lộn xộn dần trùng lặp, mắt nhắm lại cùng nhau sa vào.

Nóng hổi, gấp rút, vụng về và trúc trắc. Lâm Chức là người dẫn đường, dịu dàng và kiên nhẫn chỉ dạy.

Ai quan tâm ngoài trời gió thu thổi qua bạc quả, lá rụng nơi nơi.

Lỗ thông gió của nhà tắm nằm ở góc trên, sắc trời chao nghiêng tràn vào, chỉ cách họ có vài thước.

Sáng và tối giao hòa, là hoan lạc say sưa của giác quan.

Rơi vào cảnh đẹp lại phải tách ra, Cảnh Tầm dụi lên gò má Lâm Chức, thủ thỉ: "Hôn tiếp được không?"

Gã kiêng kị gì chứ, gã không quan tâm nữa.

Không quan tâm Lâm Chức kì lạ hay nguy hiểm, không quan tâm thân phận thật của y, chỉ nhớ y là muse của gã, là thần sắc đẹp của gã, là người gã điên cuồng muốn chạm vào, đồng thời khó có thể ức chế khát vọng.

Vết thương trên ngón áp úc của Lâm Chức vẫn nhỏ máu, chảy dọc theo ngón tay.

Y mơn trớn gò má thanh niên, đôi mắt chứa đựng ý cười, nhẹ nhàng phàn nàn: "Tay phải không có sức."

Cảnh Tầm đọc hiểu được từ đôi mắt kia, nâng Lâm Chức lên.

Máu cọ thành vết trên má, ánh vào trong mắt, dần loang ra, mùi máu tươi tràn ngập xoang mũi.

Quá khứ không tránh khỏi tràn vào, khiến kí ức càng thêm hỗn loạn.

Tiếng người huyên náo, dòng máu ấm áp, ác ý và độc địa, tay chân tàn khuyết cùng với mảnh đất chật chội, tưởng như bóp nghẹt cổ họng người.

Thế giới vặn vẹo, vỡ vụn, điên đảo, kêu gọi gã mau chóng gia nhập những kẻ tàn bạo kia.

Nụ hôn dịu dàng đặt trên má, liếm lấy kiệt tác của mình.

Trên mặt đứa trẻ đã lạc lối ở tuổi thơ ấy vẫn luôn có dấu vết của y, mập mờ và lãng mạn lẫn vào màu máu.

Tư tưởng lưu giữ tại quá khứ, không gian vặn vẹo, vỡ thành những mảnh không tên trốn tránh.

"Ưm."

Một tiếng rên khẽ, là kết quả của đam mê cố chấp.

Ánh nắng ban chiều lười biếng ủ ấm mặt đất.

Có chiếc xe lái vào khu dân cư, người đàn ông trả tiền rồi xuống xe.

Tài xế đi rồi, hắn cũng không bước tới căn nhà ở gần nhất mà còn vòng vèo một hồi mới tiến lên.

Khoảng cách giữa các biệt thự ở khu này khá rộng, có cây xanh được trồng theo quy luật để duy trì sự riêng tư cho các nhà.

Gã đàn ông mặc một chiếc áo khoác dáng dài, tiến vào điểm mù của giám sát mới thể hiện bước chân có phần khập khễnh.

Vết thương trên đùi đã được hắn băng bó, cũng may không tổn thương tới xương, nhưng cái này cũng không ngại hắn ghi sổ người bạn cũ của mình.

Vi Cẩm Vinh nhanh chóng tới nhà em trai, không gõ cửa mà vòng ra sân sau, tìm cánh cửa dẫn xuống hầm được che giấu rất cẩn thận.

Tầng hầm của căn nhà này tương đối rộng, nhưng Cảnh Tầm hồi bị bắt cóc từng sống dưới hầm nên nơi này chất đồ chật ních. Ban đầu hắn là người phụ trách chuyện này, để an ủi em trai, hắn còn cố ý thiết kế thêm một lối vào ở bên ngoài, không ngờ lúc này lại có đất dụng võ.

Đồ trang trí đặt trên đó phủ đầy bụi, có thể thấy là rất lâu không ai động tới.

Để tránh bị phát hiện sơ hở, Vi Cẩm Vinh cẩn thận dịch món đồ, quan sát xung quanh rồi mới tiến vào con đường chật hẹp dẫn xuống lòng đất.

Mùi dưới này không dễ ngửi lắm, xung quanh là mặt tường xi măng thô ráp. Vi Cẩm Vinh hồi tưởng lại địa hình căn nhà, tiếp tục tiến lên trước.

Đường ống sưởi ở dưới này, âm thanh hoạt động khiến Vi Cẩm Vinh nhạy bén bắt được vấn đề.

Với hiểu biết của hắn về Cảnh Tầm, dù là giữa mùa đông cũng hiếm khi Cảnh Tầm bật sưởi, huống hồ bây giờ là mùa thu. Chẳng lẽ trong nhà có người khác?

Nhưng với tính cách của Cảnh Tầm và chứng bệnh rối loạn lưỡng cực, thằng bé không thể cho người lạ vào nhà.

Vi Cẩm Vinh đi tới chân cầu thang dẫn lên tầng 1 thì dừng, có chút do dự.

Mấy ngày trốn tránh đã khiến hắn hình thành bản năng hoài nghi mọi thứ, thà rằng đa nghi, nghĩ sai cũng được.

Trong tầng hầm ngầm không có tín hiệu, hoàn cảnh chật chội đến mức chỉ có thể chứa một người để cho người ta khó chịu.

Trán Vi Cẩm Vinh xuất hiện mồ hôi, hắn thở ra một hơi, quyết định đi xem thử.

Theo thói quen của Cảnh Tầm thì thường sẽ là ở phòng khách, nếu Cảnh Tầm không ở phòng khách thì hắn có thể lên lầu hai.

Đó là lãnh địa của Cảnh Tầm, vừa hay có thể dùng để nói chuyện.

Vi Cẩm Vinh bước thật khẽ, đẩy ra cửa tầng hầm.

Cửa xuống tầng hầm nằm trong một phòng chứa đồ, song song với phòng chứa đồ sẽ là phòng cho khách, đi hết hành lang mới là phòng khách.

Phòng khách tĩnh lặng, giá vẽ lẳng lặng dựng sau ghế sô pha, cửa sổ giếng trời ở trên cao chiếu rọi ánh sáng khắp căn phòng.

Trong phòng ngủ, Lâm Chức chìm giữa đệm giường mềm mại, ổn định lại hô hấp.

Họ không tiếp tục, ăn ý tới đúng chỗ là dừng.

Ở một vài thời khắc, bầu không khí chỉ phù hợp làm chút việc, vượt qua sẽ trở thành dung tục.

Những cảm xúc cháy bỏng thoát ra theo từng nhịp thở, tan rồi giao hòa, đan xen giữa yêu giữa tình.

Cảnh Tầm ngồi quỳ bên cạnh Lâm Chức, cầm tay phải y, nghiêm túc chăm chú nhìn vào đôi mắt thanh niên.

Gã hỏi: "Em có thể vẽ tranh cho anh không?"

Gã không hài lòng với việc nhìn trộm nữa, gã muốn tận mắt chứng kiến chứ không phải là thông qua màn hình lạnh lẽo.

Muốn dùng đôi mắt này bắt giữ tất cả sắc thái của y, nhìn từng chi tiết mới lạ vì ánh sáng góc độ thay đổi, không muốn lại phát sinh sai lệch vì khoảng cách.

Muốn được cho phép, muốn cảm nhận nhiều hơn.

Dù cho sẽ bị nguy hiểm cắn nuốt không còn xương.

Cảnh Tầm đang cúi đầu nhìn Lâm Chức, biểu đạt lại là thỉnh cầu ngưỡng mộ.

Lâm Chức mỉm cười: "Tất nhiên rồi, được làm người mẫu cho đại họa sĩ là một vinh hạnh."

Đây cũng là vinh hạnh của em, Cảnh Tầm thì thầm trong lòng, hôn lên mu bàn tay Lâm Chức.

Rồi gã chợt nhớ ra một chuyện, có chút thấp thỏm và chờ mong hỏi y: "Anh đã từng xem tranh của em chưa?"

Lâm Chức nghiêng người, chống má nhìn gã: "Tất nhiên rồi, anh đã xem hết."

"Vậy anh thích tranh nào nhất?"

Lời này nếu để Thường Vũ Hàm nghe được chắc sẽ hoài nghi mình mới là người bị rối loạn kí ức. Bởi vì Cảnh Tầm ghét nhất là ai hỏi gã như vậy, sau khi nổi tiếng lại càng ghét cay ghét đắng những lời này. Thế mà giờ chúng lại được thốt ra từ chính miệng gã, Cảnh Tầm thế mà lại chủ động hỏi người ta thích tác phẩm nào của mình nhất.

"Thích nhất à? <Chim Gold>."

Cảnh Tầm thầm có chút thất vọng. Đây đúng là tác phẩm gã tương đối hài lòng, nhưng nó lại không phải là bức gã thích nhất. Có điều tác phẩm gã thích nhất đang ở lầu hai, chưa một ai được trông thấy.

Lầu hai của biệt thự, Vi Cẩm Vinh đứng trước tranh, lòng rét run.

Hai bức tranh được treo ở phần tường trống, bức thứ nhất là hoa trong sương hắn không nhìn ra, nhưng thanh niên trong bức thứ hai có khuôn mặt hắn hết sức quen thuộc.

Đôi mắt nhìn vào gương khiến vết thương trên đùi hắn lại nhức nhối.

Bên cạnh còn có một bức đang hong khô, Vi Cẩm Vinh đi tới, quả nhiên lại thấy cùng một khuôn mặt.

Lâm Chức, hắn lẩm bẩm cái tên này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.