Mãi cho đến lúc xe dừng lại, Lục Diêu mới đột nhiên phát hiện mình quên nói muốn trở về, cho nên giờ phút này hắn lại một lần đứng trong nhà Thường Dục, trong lòng ảo não không thôi bản thân thế nào ở cạnh người này lâu liền biến thành ngu xuẩn.
Lục Diêu ở trong thư phòng của Thường Dục dùng máy tính xem tin tức, Thường Dục an vị một bên, ngẫu nhiên nói được mấy câu.
“Lục Diêu, gia đình ngài có những ai?”
Ngón tay đánh bàn phím của Lục Diêu tạm dừng một chút, lập tức hỏi ngược lại, “Ta nghĩ ngươi hẳn đã sớm điều tra cặn kẽ về ta rồi chứ.”
Thường Dục lắc đầu, “Không có, nếu làm như vậy, chẳng phải là để thủ hạ cũng biết chuyện của ngài sao? Ngài là của một mình ta, mới không để bọn họ chia sẻ.”
Cái này mà gọi là chia sẻ? Lục Diêu cảm giác tư duy của mình cùng Thường Dục không cùng một kênh tần, “Muốn ta nhắc nhở ngươi album ảnh trong ngăn kéo kia đã xâm phạm quyền riêng tư sao?”
“Cái đó là ngoại lệ nha, bởi vì nếu không được thấy ngài thời gian dài như vậy, ta thực sẽ sống không nổi a.”
Tiếp tục đối chất với người này chỉ có thể khiến bản thân không nói được gì.
Sau khi suy ra kết luận, Lục Diêu liền không rối rắm chuyện này nữa, “Cha mẹ đã sớm chết, hình như là lúc ta mười ba hay mười bốn tuổi, tai nạn máy bay, không có anh chị em.”
Tính cách lãnh đạm trời sinh, Lục Diêu khi đề cập tới chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-chinh-quy-luyen-ai/3194771/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.