Khi Lục Diêu tỉnh lại đầu còn có chút choáng váng, hoạt động thân thể một chút, phát hiện tay chân đều bị trói chặt, mà lại không bịt mắt hắn, xem ra đối phương tương đối tự tin.
“Hừ, ngươi tỉnh?”
Khó khăn ngẩng đầu, Lục Diêu kinh ngạc phát hiện nữ nhân ngồi cách đó không xa hóa ra là Hà Hữu Chỉ, bên cạnh còn đứng vài tên bảo tiêu cao lớn, bản thân đang ở trong một gian giống như tầng hầm, đối phương giờ phút này đang âm độc trừng hắn, gương mặt xinh đẹp vì căm ghét mà vặn vẹo biến hình, có vẻ vô cùng dữ tợn.
“Ta đã sớm nói, ngươi sẽ trả giá đại giới! Chẳng qua cũng xứng đáng, ai kêu ngươi giúp tiện nhân kia? Tiện nhân kia vì một hồ ly tinh, vứt bỏ ta thì thôi, ngay cả hài tử trong bụng ta cũng không bỏ qua, ta muốn ngươi đền mạng cho hài tử của ta!”
“Muốn báo thù, ngươi không nên tìm ta.” Tuy rằng Lục Diêu bị không ít bị cáo thóa mạ, nhưng gặp kẻ không lý trí như vậy vẫn là lần đầu, không khỏi chau mi.
“Ha ha ha ha, yên tâm, tiện nhân cùng hồ ly tinh kia cũng chẳng tốt đẹp hơn đâu! Ta đường đường tiểu thư của Hà gia gả cho hắn, hắn dám đối xử với ta như vậy, sao có thể cho hắn ăn trái ngon chứ!” Hà Hữu Chỉ khoái ý bật cười, tiếng cười dị thường bén nhọn chói tai, đối lập hoàn toàn, Thường Dục bình thường phát ra tiếng cười ngây ngô nghe vào thoải mái hơn.
Lục Diêu cũng có nghe qua về Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-chinh-quy-luyen-ai/3194768/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.