Bọn lính trầm mặc một lát, “Ha ha, kiêu ngạo như vậy trừ thượng tướng, ngươi vẫn là kẻ đầu tiên ta thấy đấy! Tên kia, đi lấy bộ quần áo đến, đây là mệnh lệnh!” Nói chuyện lần này cư nhiên là kẻ đã dùng cơ giáp túm hắn về lúc trước, Cleo, Lục Diêu vốn tưởng người này cũng chỉ là binh lính phổ thông, không nghĩ tới cư nhiên không phải như vậy, nhìn kỹ xem, chiến phục của Cleo đích xác không quá giống binh lính bình thường.
Yên lặng ghi tạc điều đó trong lòng, Lục Diêu từ trong tay một binh lính không tình nguyện tiếp nhận một cái áo khoác trùm trên người, cái áo không dày mà tính giữ ấm lại tốt ngoài ý muốn, đại khái là vì khoa học kỹ thuật tiến bộ đi.
Giải quyết vấn đề rét lạnh, Lục Diêu lúc này mới có tâm tình đánh giá Cleo, sau một lúc lâu, trong lòng hạ định: Tùy hứng làm bậy, không phải người có thể bị kẻ khác tùy ý thao túng, có điều cũng là ngu xuẩn mà thôi.
Thấy Lục Diêu ngẩn người, Cleo bỗng nhiên thò đầu tới trước mặt Lục Diêu, đôi mắt bích lục chớp chớp, khuôn mặt coi như anh tuấn tràn ngập tò mò, “Ngươi suy nghĩ gì vậy?”
“Đừng dựa vào gần như vậy.” Lục Diêu ghét bỏ nhíu mi.
Không thú vị lui ra phía sau vài bước, Cleo xòe tay, “Thật là không khả ái chút nào. Uy, vụng trộm nói cho ta biết đi, ngươi đến cùng là giống gì? Dị trùng? Dị thú? Ký sinh chủng?”
“Ta không biết đó là thứ gì, tóm lại ta là nhân loại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-chinh-quy-luyen-ai/3194746/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.