Chương trước
Chương sau
 

Cảnh Hách Phàm phe phẩy chìa khóa xe trong tay, một tay đút túi, chân dài sải bước đến thang máy.

 

Hắn cũng là người đầu tư vào công ty đồ chơi của Quý Du Nhiên, tuy không trực tiếp tham dự kinh doanh, nhưng cách hai ba ngày vẫn đến công ty một lần, nên nhân viên trong công ty hết sức quen thuộc với hắn.

 

“Quý tổng đang ở trong văn phòng ạ.”

 

Tiểu Hạ vừa thấy hắn xuất hiện, liền biết người hắn tìm là ai.

 

Cảnh Hách Phàm nhướng mày nhìn Tiểu Hạ: “Không tồi! Đầu óc rất linh hoạt đó!”

 

Tiểu Hạ nhịn không được phải trừng mắt hắn một cái, một tay che miệng, thấp giọng nói cho hắn biết: “Sáng này Giản Đổng và Giang Tổng đều tới công ty, hai người họ chỉ vừa mới rời đi mà thôi.”

 

Quả nhiên, nụ cười của Cảnh Hách Phàm liền biến mất.

 

Quý Du Nhiên mấy ngày nay vẫn mang bộ dạng trốn tránh, xem ra thái độ này không chỉ với mỗi mình hắn, mà là với tất cả bọn họ.

 

Những người đàn ông đó cũng đều giống nhau hắn, chỉ có thể đến công ty để tìm cô.

 

Nghĩ nghĩ, Cảnh Hách Phàm chuẩn bị đi vào văn phòng để gặp cô, vừa mới xoay người, thì liền thấy Thẩm Từ Mỹ đã lặng lẽ không biết từ khi nào đứng ngay phía sau lưng hắn.

 

“Cô làm gì vậy?” Cảnh Hách Phàm giật mình, vỗ vỗ ngực.

 

Từ sau lần hắn dứt khoát nói lời cự tuyệt Thẩm Từ Mỹ tại cửa thang bộ, thì hắn hiếm khi đến công ty nữa, cũng không đơn độc gặp gỡ nói chuyện với Thẩm Từ Mỹ, tuy vậy xem bộ dáng hiện giờ của cô, thì chắc là Thẩm Từ Mỹ có việc muốn nói với hắn.

 

Quả nhiên, Thẩm Từ Mỹ mím môi do dự phút chốc, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh Tiểu Phàm, em có chuyện này muốn nói với anh.”

 

Thấy Cảnh Hách Phàm chuẩn bị nói lời cự tuyệt, Thẩm Từ Mỹ nhanh chóng bổ sung: “Yên tâm, em chỉ nói hai câu thôi, không làm mất bao nhiêu thời gian của anh đâu.”

 

Người thanh niên đã chiếm cứ suốt một quãng thời gian thanh xuân của cô, cũng đã đến lúc nên buông xuống rồi. Bất quá, nếu đã buông, thì cần phải buông cho sạch sẽ.

 

Thẩm Từ Mỹ không hy vọng mỗi lần hắn thấy cô thì có cảm giác như đang gặp ôn dịch, nhất định phải tránh trách né né, hai người không thể làm người yêu, thì vẫn có thể làm bạn bè mà, đúng không?

 

Cảnh Hách Phàm thấy ánh mắt phẳng lặng của Thẩm Từ Mỹ, cảm thấy dường như cô gái nhỏ này đã trưởng thành lên không ít, do dự hai giây, hắn gật đầu: “Được rồi.”

 

Quý Du Nhiên đang lật xem tài liệu một số ứng viên vào vị trí giám đốc quản lý, đây đều là các bộ lý lịch do Giản Đông Thần và Giang Dĩ Thành bảo nhân viên mang tới.

 

Sáng này, hai người họ bớt thời gian ghé qua tìm cô, cô thuận tiện đem suy nghĩ của mình nói cho họ nghe, không ngờ tới hai người họ đều tán thành, sau khi rời đi thì không lâu đã bảo nhân viên mang hồ sơ ứng viên đến cho cô lựa chọn.

 

Cô xem rất tập trung, đến nỗi điện thoại rung lên rất nhiều lần mà cũng không chú ý thấy.

 

Cảnh Hách Phàm cầm di động tiến vào.

 

Cô gái đang hết sức tập trung, vùi đầu vào đống văn kiện trên bàn, ngay cả hắn tiến vào cũng không phát hiện ra.

 

Quý Du Nhiên đang đọc hồ sơ, đột nhiên cảm thấy có bóng đen mờ phủ trên đầu, vừa quay đầu lại, cô nhỏ giọng kinh hô một tiếng: “Tiểu Phàm, cậu.... ưm… ưm...”

 

Cảnh Hách Phàm nhanh chóng ấn một nụ hôn lên môi của Quý Du Nhiên, cô bị nụ hôn của hắn gây bất ngờ không kịp phản ứng, hai mắt mở to nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Cảnh Hách Phàm, ngơ ngác nói: “Cậu… sao cậu lại tới đây mà không nói tiếng nào trước?”

 

Cảnh Hách Phàm huơ huơ điện thoại trong tay, màn hình điện thoại vẫn còn ở chế độ cuộc gọi đi.

 

“Đã gọi cho chị rồi nè.”

 

Nói xong, hắn хоау đầu tìm chiếc điện thoại đang bị che đi dưới hai lớp văn kiện, nó vẫn còn đang rung lên từng hồi.

 

“Damon? Vì sao chị lại lưu tên tôi là Damon?”

 

Quý Du Nhiên lấy di động ra khỏi tay hắn, bấm ngắt cuộc gọi, liếc mắt nhìn hắn một cái, ký ức trong đầu hiện lên hoàn cảnh hai người mới bắt đầu quen biết nhau.

 

“Khi vừa mới biết cậu, tôi cảm thấy cậu đặc biệt giống với thú cưng của tôi lúc trước.”

 

Ánh mắt Cảnh Hách Phàm trở nên sáng rực: “Chị từng nuôi thú cưng sao? Là con gì? Chuyện khi nào?”

 

Quý Du Nhiên bừng tỉnh, đó đều là chuyện của kiếp trước rồi.

 



Vì thế cô mỉm cười: “Đã là chuyện lâu lắm rồi, là giống chó Samoyed.”

 

Nói xong, cô mới ý thức bản thân vừa mới so sánh Cảnh Hách Phàm với chó, chỉ sợ hắn không vui, cô vội vàng sờ sờ đầu hắn: “Chỉ là thỉnh thoảng mới cảm thấy giống nhau mà thôi.”

 

Cảnh Hách Phàm hoàn toàn không cảm thấy chỗ nào không ổn, ngược lại việc bản thân có một vị trí đặc thù trong lòng Quý Du Nhiên lại khiến hắn cảm thấy thật sự vui vẻ, hắn dán thân hình cao to vào lưng Quý Du Nhiên, tay chống lên mặt bàn, bao phủ cô trong lồng ngực của mình, dùng cằm cọ cọ tóc cô.

 

“Vậy có phải là chị vô cùng thích Damon không?”

 

Quý Du Nhiên bị hắn cọ đến phát ngứa, nghiêng người tránh về phía trước: “Ừm, chỉ là… Damon không còn trên đời nữa rồi.”

 

Động tác của Cảnh Hách Phàm dừng lại, bất quá chỉ kéo dài một giây, hắn liền ôm eo của Quý Du Nhiên, đầu gác lên vai cô, rung đùi đắc ý lắc lắc.

 

“Không sao, chị đã có một chú chó săn tên là Alex, gâu gâu.”

 

Quý Du Nhiên nghe tiếng “Gâu gâu” dễ thương của hắn, nhịn không được mà cong khóe môi, cười một tiếng.

 

Ánh mắt Cảnh Hách Phàm sáng quắc nhìn nụ cười nhu hòa thanh lệ của cô, nhịn không được yết hầu lăn lộn, chậm rãi hôn lên bờ mi lay động của cô, vừa hôn vừa học cách của chó con liếm liếm người, không ngừng liếm láp vành tai và vùng cổ của Quý Du Nhiên.

 

“Chị à, tôi gọi là Alex, chị đổi tên cho tôi đi.”

 

Quý Du Nhiên rất nhanh đã bị sự liếm láp của Cảnh Hách Phàm làm cho thân thể mềm nhũn, lông tơ trên da dựng thẳng, vậy mà tay của nam hài này lại còn không thành thực, khẽ động lên xuống nơi vùng eo cô rồi tới hai bên bầu ngực, cách lớp áo khoác ra sức xoa nắn, ngón tay còn đảo quanh nơi quầng vú.

 

Hô hấp của Quý Du Nhiên bắt đầu dồn dập, thanh âm cũng trở nên kiều mị: “Được, được, Tiểu Phàm, sẽ sửa lại tên cậu...”

 

Thân thể cấm dục một thời gian dài của cô đã không thể chịu đựng được nữa, cộng thêm sự khiêu khích của Cảnh Hách Phàm, có vẻ như hôm nay cô không cách nào ra khỏi văn phòng được rồi.

 

Khi Cảnh Hách Phàm bị Quý Du Nhiên đẩy ra, tình dục trong mắt còn chưa tiêu tán, hắn nhìn chăm chú cánh môi của Quý Du Nhiên, âm thanh khàn khàn mang theo ủy khuất: “Chị à, lâu lắm rồi chúng ta không làm rồi đó.”

 

Tầm mắt của Quý Du Nhiên đảo qua đũng quần dâng cao của hắn, trong lòng cô cũng rục rịch, nhưng lúc này không thích hợp, cô chỉ có thể nhịn xuống.

 

“Tôi biết, nhưng hôm nay tôi có hẹn rồi, phải đi ra ngoài.”

 

Cảnh Hách Phàm lập tức nâng cao cảnh giác, thân hình di chuyển che chắn trước cửa phòng: “Hẹn ai? Ở đâu? Để tôi đưa chị đi!”

 

Quý Du Nhiên cũng không giấu giếm: “Không cần, tôi hẹn với nhỏ bạn thân.”

 

Cảnh Hách Phàm yên lòng, lúc này mới chợt nhớ đến mục đích tới đây hôm nay của mình, sờ vào trong túi áo, đưa cho Quý Du Nhiên một xâu chìa khóa: “Vậy chị lái chiếc này đi.”

 

Quý Du Nhiên cầm chìa khóa lên, chính là chiếc Porsche mà thật lâu trước kia Cảnh Hách Phàm đưa cho cô, về sau cô trả xe lại cho hắn, kết quả lại thành quà giáng sinh hắn tặng cho cô, sau đó lại bị cô trả về, đến hôm nay hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tự mình mang đến tặng cô.

 

“Chị à, chị nhận đi mà, chiếc xe này phù hợp với con gái đó.”

 

Quý Du Nhiên thấy bộ dạng của Cảnh Hách Phàm chính là cô không nhận thì hắn không cho cô đi, nên cũng không từ chối nữa, lấy chìa khóa xe Mazda trả lại cho Cảnh Hách Phàm.

 

“Được rồi, cậu về trước đi, đừng ở công ty chờ tôi, hôm nay chắc tôi không về lại công ty đâu.”

 

Quả nhiên, đúng như lời Cảnh Hách Phàm nói, chiếc Porsche này rất phù hợp với nữ giới, chỉ mới chạy một vòng thôi mà đã hút mắt bao người.

 

Dòng Porsche này là dòng xe mới, có thể chạy bằng cả xăng và điện, lại thêm thành phố đã lắp đặt rất nhiều trạm sạc điện cho xe, nên rất thuận tiện cho cô mỗi lần lái xe ra ngoài.

 

Quý Du Nhiên sau khi nghe xong kiến nghị ngày đó của Cảnh Tông, bắt đầu công cuộc tìm kiếm giám đốc quản lý cho công ty mình, hơn nữa còn tự cho bản thân một ngày để nghỉ ngơi xả stress, vậy nên cô dự định hôm nay sẽ gặp Hồ Mộc Mộc để ăn uống tám chuyện và dạo chơi cả ngày.

 

Hồ Mộc Mộc không lái xe, vậy nên Quý Du Nhiên trở thành tài xế bất đắc dĩ.

 

Cô nàng so với Quý Du Nhiên thì hưng phấn hơn nhiều, mới ngồi vào xe thôi thì đã khen ngợi không dứt miệng, mỗi một lần dừng đèn xanh đèn đỏ, cô nàng đều ríu rít nói cho Quý Du Nhiên nghe, có biết bao người đang ngắm nhìn chiếc xe này.

 

Quý Du Nhiên nhàn nhạt cười vì chút biểu hiện ham hư vinh kia của cô nàng.

 

Hai cô cùng nhau lựa chọn một nhà hàng Thượng Hải, tiếp đó lại đi đến trung tâm thương mại dạo một chuyến, cuối cùng Hồ Mộc Mộc đi đến mỏi chân, Quý Du Nhiên liền mang theo cô nàng đến một trung tâm spa phong cách Nhật Bản, đăng ký gói chăm sóc toàn thân.

 

Hai người thả lỏng nằm trên giường massage, ngửi mùi huân hương nhè nhẹ, hai cô nhân viên thực hiện các bước massage, sau đó liền đắp lên mặt hai cô một lớp thảo dược mặt nạ, rồi rời đi, không quấy rầy hai cô nghỉ ngơi.

 

Nhân viên rời đi, Hồ Mộc Mộc liền mở mắt ra.

 

“Du Nhiên, đây là lần đầu tiên tớ tới một nơi cao cấp như thế này để chăm sóc da đó, cậu không biết đâu, khi mới nhìn thấy bảng giá, tớ liền nhớ đến mức lương ngày trước, vậy mà chỉ đủ cho một lần tới đây làm đẹp.”



 

Nếu không phải Quý Du Nhiên có thẻ VIP ở đây, hơn nữa còn kiên quyết mang cô tới đây trải nghiệm, thì Hồ Mộc Mộc chắc chắn sẽ không bao giờ tới.

 

Kỳ thật thẻ VIP này của Quý Du Nhiên cũng là do Giang Dĩ Thành cho cô, nói là do vợ của một ông chủ công ty xây dựng nào đó tặng cho hắn.

 

Tuy là với tài chính hiện giờ của cô, thì vẫn đủ để cô chi trả cho một tấm thẻ chăm sóc này, nhưng cũng nhờ có Giang Dĩ Thành, cô mới nhớ đến việc bản thân cần phải chăm sóc cơ thể định kỳ.

 

Nghe Hồ Mộc Mộc vẫn còn đang tấm tắc khen ngợi trung tâm spa này, Quý Du Nhiên chỉ có thể bất đắc dĩ liếc nhìn cô nàng một cái: “Làm gì đến mức đó! Với mức lương hiện tại của Liêu Bằng, chắc chắn có thể nuôi sống cậu!” Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Hồ Mộc Mộc đỏ ửng lên: “Bằng ca làm việc rất vất vả, cho dù anh ấy có kiếm được tiền, thì tớ cũng không thể lãng phí như thế này được!”

 

Liêu Bằng dĩ nhiên rất hào phóng với cô, nhưng Hồ Mộc Mộc đối với người yêu cũng vô cùng săn sóc quan tâm.

 

Quý Du Nhiên nhịn không được mà phải bật cười, kéo lớp mặt nạ ra: “Này là còn chưa ở chung nhà đó nha, vậy mà đã biết tiết kiệm giùm người ta rồi.”

 

Hồ Mộc Mộc đắc ý, dựng lên ngón cái: “Đã đính hôn rồi nhé! Từ sau vui lòng gọi tôi là phu nhân Liêu!”

 

Hai người hi hi ha ha trong chốc lát.

 

Thật tốt.

 

Quý Du Nhiên nhìn khuôn mặt hiện rõ sự hạnh phúc của Hồ Mộc Mộc, không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên sự hâm mộ.

 

Cô vĩnh viễn sẽ không thể nào có được sự thiên chân ngây thơ giống như nguyên chủ hay là Hồ Mộc Mộc, dễ dàng đạt được thỏa mãn như vậy!

 

Đừng nhìn thấy Hồ Mộc Mộc thời đại học đã quen qua 2 3 người bạn trai, những hành động thân mật nhất cũng chỉ là kiss mà thôi, Liêu Bằng có thể nói là người đầu tiên mà cô nàng nghiêm túc nói chuyện yêu đương, không ngờ hai người có thể bước tới con đường hôn nhân.

 

So với một Hồ Mộc Mộc toàn tâm toàn ý yêu Liêu Bằng, thì Quý Du Nhiên tự so sánh thấy bản thân quả là một con người hoa tâm.

 

Không biết liệu rằng có một ngày Hồ Mộc Mộc biết người bạn thân của cô ấy có mối quan hệ dây dưa với nhiều người đàn ông, thì có xem thường cô hay không.

 

Một lát sau, khi Quý Du Nhiên chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, thì nghe Hồ Mộc Mộc đột nhiên lầm bầm.

 

“Du Nhiên, bây giờ tớ vô cùng hâm mộ cậu, cậu lúc này đã là bà chủ rồi, tớ vẫn còn là nhân viên làm công ăn lương. Cậu nói thử xem, tớ với cậu đều là học chung một trường đại học, ở cùng một ký túc xá, tại sao sau khi tốt nghiệp lại chênh lệch lớn đến vậy?”

 

Quý Du Nhiên trầm mặc, khi nãy cô vừa hâm mộ Hồ Mộc Mộc, thì bây giờ Hồ Mộc Mộc đã hâm mộ ngược lại cô.

 

Cô nhất thời không biết tiếp lời Hồ Mộc Mộc như thế nào.

 

Dĩ nhiên không thể nói với cô ấy, người bạn hiện giờ của cô, đã thay đổi linh hồn rồi.

 

Suy tư một chút, Quý Du Nhiên chỉ có thể nói ra vài lời an ủi tâm hồn.

 

“Mỗi người đều có một cuộc sống phù hợp với bản thân, độc lập gây dựng sự nghiệp cũng tốt, lấy chồng chăm con cũng tốt. Đây đều là lựa chọn của mỗi người, Mộc Mộc, hiện giờ cậu an ổn làm phu nhân Liêu, như vậy thì không hạnh phúc sao?”

 

Hồ Mộc Mộc suy nghĩ phút chốc, sau đó trên mặt nở nụ cười ngọt ngào: “Hạnh phúc vô cùng! Tớ cảm thấy tớ rất thích hợp để làm một người phụ nữ đằng sau một người đàn ông thành công!”

 

Đột nhiên, cô nàng quay đầu nhìn về phía Quý Du Nhiên, đôi mắt sáng lấp lánh, vì động tác có biên độ lớn, khiến cho lớp mặt nạ rơi rụng khá nhiều, cô nàng luống cuống tay chân nhặt dán lại.

 

“Đúng rồi! Du Nhiên! Lại nói tiếp, tớ và Liêu Bằng có thể quen nhau, không phải là nhờ có cậu sao! Cậu chính là bà mối của hai đứa tớ!”

 

Quý Du Nhiên nhướng mày: “Bà mối của hai người chẳng lẽ không phải là Hàn Đình?”

 

Hồ Mộc Mộc lắc đầu: “Đương nhiên không phải! Nếu không phải do cậu, thì Hàn luật sư sẽ không tuyển dụng tớ, tớ cũng sẽ không quen biết Liêu Bằng. Du Nhiên, cảm ơn cậu.”

 

Câu “Cảm ơn” này, Hồ Mộc Mộc nói ra vô cùng chân thành.

 

Trong lòng Quý Du Nhiên hơi dao động, nhìn đôi mắt trong sáng của Hồ Mộc Mộc, cô ôn nhu mỉm cười: “Vậy các cậu có định mời bà mối là tớ đây một bữa cơm không nhỉ?”

 

Hồ Mộc Mộc lập tức cười cong mắt: “Tớ và Bằng ca đã sớm bàn với nhau rồi, ngày mốt mời cậu và Hàn luật sư đến nhà chúng tớ dùng cơm được không? Chúng tớ cũng chỉ vừa mới dọn qua thôi, cũng xem như là mừng nhà mới!”

 

Quý Du Nhiên như được lây nhiễm niềm vui từ Hồ Mộc Mộc, nhẹ nhàng gật đầu.

 

“Được, vậy hẹn ngày mốt.”

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.