Thời điểm Quý Du Nhiên tỉnh lại đã là giữa trưa, cô nhìn quanh một vòng, phát hiện chính mình đang ngủ trong phòng cho khách, vừa mở miệng, yết hầu cảm thấy rất nóng rát, bờ môi bị sưng đến lợi hại.
Cô nhìn thấy một chai nước được đặt cạnh bàn của mép giường, vừa định đứng dậy, cả người đau nhức vô cùng, dường như toàn bộ cơ bắp trên cơ thể đều bị rút hết.
Sự mệt mỏi che trời lấp đất, so với các lần túng dục trước thì không biết mệt mỏi gấp bao nhiêu lần, cánh tay cô phát run, đừng nói đến việc chống người ngồi dậy, hiện tại cô đến cả việc mở nắp bình nước ngó chừng còn làm không nổi, hơn nữa cơ thể chỉ mới động đậy một chút thôi, thì hạ thể lập tức trào ra một luồng dịch nóng bỏng, không cần nghĩ cũng biết đó là gì.
Quý Du Nhiên thở hổn hển nằm về chỗ cũ, cảm giác mỗi một cơ quan trên thân thể đều đã trở nên rũ rượi, giống như sắt thép bị rỉ sét, chỗ nào cũng phát ra âm thanh kẽo kẹt, chỗ nào cũng đã mất đi sự linh hoạt.
Trời ơi! Lần này cô đúng là bị thao đến mức không thể rời giường được.
“Tỉnh rồi sao?” Cảnh Hách Phàm đẩy cửa tiến vào.
“...Ừ.”
“Tôi còn tưởng chị sẽ ngủ đến buổi tối mới tỉnh.” Hắn hôn lên trán của Quý Du Nhiên một cái, đỡ cô ngồi dậy: “Khát nước không? Tôi mang nước ấm đến này.”
Uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3482652/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.