Quý Du Nhiên mệt tê liệt nằm trên giường, một lời cũng không thốt ra nổi, thở gấp từng hồi, ngực phập phồng lên xuống.
Cảnh Hách Phàm cẩn thận vén vài sợi tóc lòa xòa trước mặt cô ra sau tai, lại hôn hôn phần trán, sau đó liền tùy tiện vuốt vuốt côn thịt nửa mềm nửa cứng, rồi đứng lên lướt qua hai người đen mặt xem nãy giờ, đi ra ngoài lấy nước cho Quý Du Nhiên uống.
Quý Du Nhiên vừa có chút sức lực liền vùi người trốn dưới lớp chăn, Nhiễm Nhất Bạch thấy vậy liền lật người cô.
“Bảo bối, trốn cái gì vậy? Trong phòng này có người đàn ông nào chưa từng thấy qua bộ dạng này của em cơ chứ?”
“Anh!”
Quý Du Nhiên thẹn quá thành giận, đánh một quyền về người Nhiễm Nhất Bạch.
Rõ ràng cô đã cố hết sức lực vung tay, thế nhưng khi đánh lên người hắn lại nhẹ như bông, đã vậy lớp cơ ngực săn chắc của Nhiễm Nhất Bạch lại còn làm đau tay cô, khiến cô tức đến mức phải rơi nước mắt.
Giang Dĩ Thành thở ra một ngụm trọc khí, đi qua ngồi vào vị trí khi nãy của Cảnh Hách Phàm, nhíu mi, nắm lấy bàn tay nhỏ của Quý Du Nhiên xoa nắn.
“Hai người bọn họ có phải thường xuyên khi dễ em như vậy?”
Quý Du Nhiên không biết là vì phẫn nộ hay là thẹn thùng mà gương mặt trở nên hồng thấu, thấp giọng nói nhỏ: “Không có.”
Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3482648/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.