Chương trước
Chương sau
Cố thiếu gia cố ý trêu chọc cô: “Sao vậy? Ăn uống no say rồi thì không nhận người nữa sao?”
Ma nữ nhỏ không nói lời nào mà đẩy anh ra tới ngoài cửa, trước khi đóng cửa lại, vừa ủy khuất lại nén giận mà tuyên bố: “Mấy ngày tới, anh không được phép chạm vào em.”
“Phanh.”
Tiểu Cố thiếu bị người ta ném ra khỏi cửa lại nở nụ cười tươi mát như gió xuân, tựa như đang nhớ lại chút hình ảnh dâm đãng mê người nào đó, dường như chưa thỏa mãn mà sờ sờ môi.
Khi trời gần rạng sáng, ma nữ nhỏ liên tục bị kích thích bởi sự ra vào điên cuồng mà đạt đến cao trào, yếu ớt ngã xuống người anh.
Người đàn ông ổn định hơi thở, rút ra khỏi cơ thể cô, “ba” một tiếng, một lượng lớn chất dịch nóng, sền sệt lại hơi tanh tràn ra khỏi tiểu huyệt sưng đỏ.
Anh tìm đến cái miệng nhỏ nhắn của cô, một nụ hôn sâu nóng bỏng, hôn đến cô ý loạn tình mê, tùy ý để anh ôm đi tắm rửa sạch sẽ, sau khi tắm rửa thơm tho trở về giường lớn, cô mệt đến mức có thể ngủ ngay lập tức.
Trong lúc mờ hồ, cho vết thương sưng đỏ đau rát ở thân dưới bị xé rách được thuốc mỡ lành lạnh bôi lên một cách vụng về.
Người đang chìm trong giấc ngủ say vô thức mà hừ nhẹ hai tiếng, hơi thở đều đều, xoay người cho thoải mái ngủ say.
Công việc chất đống thành núi, bận bịu đến mức không thể ngừng lại được.
Các cuộc họp qua điện thoại, hội nghị trực tuyến liên tục kéo đến, ngay cả thời gian nghỉ ngơi uống một ngụm trà thôi anh cũng không có.
Trong một ngày, ma nữ nhỏ đi vào trong thư phòng tổng cộng ba lần, lần nào cũng khiến anh tâm phiền ý loạn.
Lần đầu tiên, cô ngồi trên đùi anh cọ tới cọ lui, anh nhịn không được muốn hôn cô, cô bật cười rồi bỏ trốn mất dạng.
Lần thứ hai, cô thay một bộ đồ ngủ gợi cảm, cơ thể hoàn hảo như ẩn như hiện, lại chọn ngay lúc anh đang tiến hành hội nghị trực tuyến. Cô quyến rũ leo lên bàn làm việc của anh, cổ họng người đàn ông khô khốc lại khó chịu, dùng hai ba câu kết thúc hội nghị. Đôi mắt anh đỏ ngầu, đè bàn tay nhỏ xấu xa của cô lại, định ôm cô đặt lên trên đùi mà mây mưa một lúc, nhưng ma nữ nhỏ đáng thương lại nói rất đau, anh theo bản năng liền buông tay, người nào đó lập tức nhanh chóng chạy như bay ra khỏi phòng.
Đến lần thứ ba, ma nữ nhỏ nhẹ tay nhẹ xông vào gây rối, vừa mở cửa ra, người đàn ông đã sớm mài dao xoèn xoẹt chờ đợi, giam người vào giữa lồng ngực và bức tường, lần này dù cô nói cái gì đi nữa, cô nũng nịu nhẹ giọng xin tha, anh nhướng mày tỏ vẻ vô dụng. Ma nữ nhỏ biết mình muốn trốn cũng trốn không được, khẽ liếc mắt nhìn anh một cái, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống dưới người anh, bàn tay nhỏ kéo khóa quần xuống, khóe miệng ửng hồng khẽ nhếch lên, cái miệng nhỏ nhắn lập tức áp lên. Người đàn ông hơi ngẩng đầu, bàn tay to của anh đặt ở mái tóc dài quấn lấy hai vòng, thẳng eo thúc vào, sảng thở hổn hển.
Buổi hội nghị cuối cùng cũng kết thúc, Cố Dực thở phào một hơi, nhìn đồng hồ đã qua giờ ăn tối.
Anh kéo lê tấm thân mệt mỏi rời khỏi thư phòng, người vừa đi đến phòng khách đã ngửi thấy mùi cháy khét xộc vào, anh nhíu nhíu mày, vội vàng đi về phía phòng bếp.
Trong làn khói đen mịt mù, ma nữ nhỏ đeo tạp dề màu lam nhạt, mái tóc dài cột lỏng lẻo ở sau đầu, một tay che miệng ho sặc sụa, một tay kia thì cứng nhắc mà cầm sạn đảo thức ăn trong chảo.
Một màn khói lửa ngút trời này quả thực không khác gì với việc phá hủy cả căn nhà.
Cả ngày hôm nay không dành nhiều thời gian cho cô, không nghĩ rằng một căn phòng bếp không có thứ gì lại chứa đầy đủ các loại vật dụng làm bếp và nguyên liệu nấu ăn. Anh thậm chí còn nghĩ đến vẻ mặt mờ mịt của ma nữ nhỏ nào đó khi đối mặt với phòng bếp mà chưa từng dính dáng đến dầu mỡ.
Nghĩ đến đây, anh cụp mắt cười.
Anh nhẹ nhàng đi đến, liếc mắt nhìn chiếc chảo đen thui, cúi người ôm lấy cô từ phía sau, thuật tay tắt bếp, Hạ Hữu Thât không có chút kinh ngạc nào, nghiêng đầu bất mãn nói: “Đồ ăn còn chưa nấu chín, ai cho anh tắt bếp.”
Cố Dực chôn vào cổ cô, cọ cọ, cất tiếng trêu chọc: “Em xác định thứ này có thể ăn?”
Vừa nghe thấy lời này cô lập tức nổi giận, giả vờ đẩy tay anh ta ra.
Tâm trạng của anh cực kỳ tốt, dính người mà cắn vành tai của cô: “Yêu nữ hạ phạm, giờ lại học làm hiền thê lương mẫu sao, hửm?”
Đôi môi ấm nóng liếm láp vành tai mẫn cảm của cô, Hạ Hữu Thất co rụt cổ, nhẹ giọng nói: “Em chỉ muốn đối xử tốt với anh một chút…”
Người đàn ông bật cười, xoay người cô lại, hai tay nắm lấy eo cô, đặt cô lên trên bàn bếp.
Một tay men theo vạt áo luồn vào trong, vòng ra sau lưng, linh hoạt cởi khóa áo lót ra, cô còn chưa kịp phản ứng, bàn tay to đã trượt đến trước ngực cô, năm ngón tay trắng bệch dùng sức nắm lấy, nhào nặn da thịt trắng mịn, đầu ngón tay không nhanh không chậm mà vẽ vòng tròn trên đỉnh.
“Anh thích ăn cái gì, không phải em biết rõ nhất sao?”
Ma nữ ngẩng đầu lên, hơi thở có chút nóng bỏng khi bị anh nhào nặn, đôi chân thon dài buông thõng chậm rãi cọ xát chân anh mà đi lên, ánh mắt mơ hồ không rõ.
Anh chậm rãi móc lấy sợi dây nhỏ bên hông cô xuống, ánh mắt càng ngày càng sâu, hận không thể đem cô nhập vào trong cơ thể mình.
Âm thanh vang dội của tiếng chuông cửa vang lên không đúng lúc giữa bầu không khí nóng bỏng.
Người đàn ông dừng động tác trên tay, không vui nhíu mày lại.
“Cố Dực.” Đôi mắt ma nữ mông lung, gọi anh.
“Ừm, không sao.”
Cố Dực thong thả sửa sang lại quần áo cho cô, ôm cô xuống.
Người biết đến nơi này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nghĩ một chút liền biết người đến là ai.
Người đàn ông nắm tay cô đi tới phòng khách, thấp giọng dặn dò: “Em về phòng trước đi.”
Ánh mắt anh nhìn về phía cửa chính dò xét.
“Anh đi xem xem.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.