Chương trước
Chương sau
Cô gái nhỏ để hai tay trước ngực anh, con ngươi trong veo lấp lánh ánh nước nhìn người đàn ông khiến cổ họng ngứa ngáy, lòng bàn tay áp lên chiếc đùi trắng nõn của cô luồn vào trong làn váy. Trái tim của Hạ Hữu Thất chợt run lên, hốt hoảng đè tay anh lại.
Mặt cô ửng hồng, hơi thở có chút gấp gáp: “Chúng ta đi ra ngoài.”
Người đàn ông cười xấu xa không chịu buông tay, bàn tay lớn trượt lên trên bờ mông của cô xoa nắn hai lần, giọng nói hơi khàn khàn: “Em mà có lúc lúng túng à…”
Ma nữ nhỏ khẽ liếc anh một cái, lời lẽ đanh thép: “Em chỉ là lo lắng cho cơ thể của anh thôi.”
Anh cúi người đè xuống, nhẹ nhàng hôn lên cằm cô, môi dần lướt đến chóp mũi của cô, ánh mắt sâu thẳm: “Sợ anh không thỏa mãn được em?”
Cô xoay trái xoay phải muốn trốn anh, bị anh hôn vài cái trong lòng cô cũng ngứa ngáy khó chịu, sợ bị anh chọc ghẹo châm lửa đến không kiên trì được mà hùa theo anh.
Hiện tại anh sốt cao chưa khỏi, nói một câu đều cố hết sức, nào dám để cho anh làm thật.
“Được rồi, anh đừng làm loạn nữa.”
Cố Dực ngẩng đầu, lười biếng cụp mắt xuống nhìn cô, Hạ Hữu Thất đưa tay khẽ chạm vào mặt anh, râu dưới cằm đâm vào tay, có chút như kim châm.
Cô dịu dàng một cách kỳ lạ: “Em đói quá, chúng ta đi ra ngoài ăn cái gì đó có được không?”
Cố thiếu gia khóe miệng chứa đựng ý cười: “Không được.”
Cô hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau một trận, không chịu nổi cái nhìn chăm chú lại quá mức nóng bỏng của anh, một tay cô vòng ôm lấy cổ anh, đưa đôi môi đỏ mọng của mình lên.
Người đàn ông cười vui vẻ tiếp nhận, giữ chặt eo nhỏ của cô, quấn lấy đầu lưỡi của cô dùng sức mút một cách thỏa mãn, một nụ hôn sâu không thể khổng chế được làm cô liên tục thở gấp.
Khi hai người tách ra, con ngươi của anh đỏ ngầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng đỏ ửng, Cố Dực nhìn cô chăm chú, không nhịn được hôn lên đôi mắt của cô.
“Đi thôi.”
Cô “Ừm” một tiếng rất nhỏ.
Bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn giống như nhân cách thứ hai của cô vậy, còn cái vỏ bọc lạnh lùng kiêu ngạo kia đã sớm tiêu tan ở nơi nào đó, biến mất không thấy quay trở lại.
Ban đêm ở trong bệnh viện, hơn nữa đã qua 0 giờ, trên hành lang cực kỳ yên tĩnh.
Cô cẩn thận mở cửa ra, thò đầu ra bên ngoài quan sát.
Cách đó không xa xuất hiện một nữ y tá mập mạp đang bước nhanh đi tới, bộ dạng có chút hung hăng, Hạ Hữu Thất bỗng giật mình, vội vàng đóng cửa lại, theo phản xạ có điều kiện mà bịt miệng người đàn ông lại.
“Suỵt.”
Cố Dực cũng không nhúc nhích, khóe mắt cong lên, âm thanh của tiếng cười hòa tan vào trong lòng bàn tay cô.
Nôn nóng chờ đến khi tiếng bước chân gấp gáp đi qua, ma nữ nhỏ mới buông tay ra, người đàn ông cúi đầu nhìn cô: “Trốn cái gì? Giống như là ăn trộm vậy.”
Hạ Hữu Thất khoanh tay, hất cằm lên: “Cố tổng, bây giờ là anh bệnh nhân có bệnh nặng, hơn nửa đêm rồi còn chạy ra ngoài kiếm đồ ăn, nếu thật sự bị người khác bắt được, người bị mắng chắc chắn là em.”
Trên người người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân cùng một chiếc áo khoác, phía trên lộ ra vẻ mặt yếu ớt vì bệnh, trên môi nở một nụ cười thật sâu: “Chậc, cô Hạ còn có thể sợ loại chuyện này sao?”
Vừa nghe thấy hai chữ “cô Hạ”, đầu óc liền trở nên “ong ong”.
Cô trợn mắt lườm anh một cái, lười cùng với bệnh nhân múa mép khua môi, dắt tay anh đi ra ngoài.
Bên ngoài trời đã tạnh mưa.
Hai người sóng vai đi trên con đường nhỏ ở bệnh viện, bàn tay anh ôm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhét vào trong túi áo khoác.
Hạ Hữu Thất đưa mắt nhìn anh, dưới ánh sáng màu cam của ngọn đèn đường, sườn mặt của người đàn ông có chút không chân thực, còn có vài phần trẻ con của tuổi trẻ.
Cô đột nhiên dừng bước chân, người đàn ông nghi hoặc quay đầu lại, cô bước từng bước lại gần anh, níu lấy ống tay áo của anh, nhón chân, in lên má anh một nụ hôn.
Người đàn ông kinh ngạc trong giây lát, nhìn vào đôi mắt đang phát sáng của cô, nở nụ cười cà lơ phất phơ: “Sao nào, say mê anh rồi?”
Ma nữ nhỏ ngẩng khuôn mặt tươi cười lên gật đầu, một chút dè dặt đều không thấy.
Cố Dực ôm eo cô kéo người vào trong lồng ngực, nhìn vào đôi mắt cô, chỉ cảm thấy hai con người màu xanh lam lấp lánh ánh nước còn đẹp hơn so với ánh sáng của sao trời, anh cúi người cọ cọ vào chóp mũi của cô.
Giọng nói cực kỳ nhỏ: “Ôm một chút.”
Hạ Hữu Thất yên lặng chôn ở trong lồng ngực của anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng như lửa của anh.
Trái tim của cô dường như đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có, lơ lửng nhè nhẹ trôi trên không trung, rơi xuống không được, cũng không thể bình tĩnh lại được.
Dưới ánh đèn đường mờ tối, hai bóng người dường như hòa làm một, thân mật tựa như thành một khối.
Đêm thật lạnh.
Nhưng cũng không có một chút lạnh lẽo.
Hai người đi ra khỏi bệnh viện, gọi một chiếc taxi, rất nhanh liền đến được phố Tây Phong.
Qua nửa đêm, hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ có duy nhất tiệm mì hoành thánh vẫn còn sáng ánh đèn đã ố vàng.
Không có nhiều người ăn hoành thánh cho lắm, họ chọn một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, gọi hai bát mì hoành thánh không thêm rau thơm.
Thật ra thì trước kia Cố Dực thực sự không kén ăn, đối với thức ăn có mùi cũng không hề khó chịu, nhưng vị giác của ma nhỏ lại không thể chịu được. Qua nhiều lần nếm thử, cô không thích ăn, từ đáy lòng của anh cũng kháng cự theo, khẩu vị hai người dần trở giống nhau, giống như một cặp sinh đôi vậy.
Chẳng mấy chốc, bát sứ đựng hoành thánh được bưng lên, mùi thơm của nước hầm xương tỏa ra trên bề mặt, khiến cho chiếc bụng đói cô gái nhỏ kêu vang mà nuốt nước bọt.
Nước dùng màu nâu nhạt nóng hổi lại trong, cực kỳ thơm ngon khi đưa vào miệng. Hoành thánh to, da mỏng nhiều thịt, cắn một cái nước súp nóng hổi liền trào ra bên trong miệng, xuôi theo đầu lưỡi trượt xuống cổ họng, hương thơm tràn ngập khắp nơi.
Đâu lâu lắm rồi cô không ăn, vô cùng hoài niệm hương vị này, từng miếng từng miệng ăn vào chính là hương vị ngày xưa.
Người đàn ông ăn không ngon miệng lắm, uống hai ngụm canh liền dừng lại, nhấp một ngụm trà lúa mạch, hỏi cô: “Hương vị vẫn giống trước kia đúng không?”
Cô gật gật đầu, nuốt xuống một miếng trong miệng, lại cầm lấy giấy lau miệng, chống cằm nhìn anh: “Vừa nếm thử miếng đầu tiên, suýt chút nữa em đã xuất hiện ảo giác rằng bản thân mình vẫn còn đang là 17 tuổi, mặc đồng phục mùa hè, ngồi đối diện anh.”
Cố Dực nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cất giọng nhàn nhạt: “Anh đến chỗ này một mình đã rất nhiều lần, nhưng lại không có em ngồi đối diện.”
Ma nữ nhỏ yên lặng hai giây, cô đứng dậy, cúi người xuống lại gần anh. Anh ngẩng đầu, nụ hôn vừa đúng lúc rơi trên trán anh, anh liền nhìn thấy con người lóe lên của cô, lấp lánh đầy ánh sao.
“Em đã trở về, em sẽ ở bên cạnh anh, tất cả mọi thứ sẽ quay trở về như ban đầu.”
Cố Dực khẽ cười, tiện tay nhéo nhéo má của cô, ho khan hai tiếng: “Ăn xong rồi?”
“Ừm.”
“Vậy thì về thôi.”
Hai người lén lút quay trở lại bệnh viện, thời gian đã qua 2 giờ sáng.
Người đàn ông thật sự rất mệt, cởi áo khoác ra liền leo lên giường, Hạ Hữu Thất vốn định nằm trên sô pha ngủ tạm một đêm, ai ngờ sau khi rửa mặt đi ra, người đàn ông đang dựa lên đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.
Cô đi đến bên giường, người đàn ông khẽ mở mắt, đưa tay kéo cô lên giường.
“Em ngủ ở sô pha.”
Tay chân Cố Dực cùng phối hợp, dùng sức quấn chặt lấy cô tựa như đang ôm một con búp bê, đôi môi dán lên bên tai cô, có chút khàn khàn: “Không ôm em không ngủ được.”
Trái tim Hạ Hữu Thất khẽ đau đớn, không giãy giụa nữa, nhỏ giọng hỏi anh: “Vậy những năm qua, anh trải qua như thế nào?”
Tầm mắt người đàn ông chợt mơ hồ, suy nghĩ bay tới tận chân trời, thật lâu sau mới chậm rãi thốt ra hai từ: “Thuốc ngủ.”
Hô hấp của cô gái nhỏ dường như bị ngưng trệ, tim tựa như bị kim châm vào, trong lòng đau nhói, cô ôm chặt lấy eo anh, cất giọng buồn buồn: “Cố Dực…”
Sắc mặt Cố Dực hờ hững: “Nếu thực sự cảm thấy mắc nợ anh, vậy thì ngoan ngoãn đừng lộn xộn.”
Cô thực sự không nói nói, bên tai anh vang lên tiếng hít thở đều đều, nông mà chậm, làm người ta cảm thấy an lòng.
Qua một lúc lâu, đầu ngón tay của cô chọt chọt vào thắt lưng của anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh ngủ chưa?”
Giọng mũi nặng nề vang lên: “Chưa.”
“Vậy chúng ta nói được một lúc, được không?”
“Chuyện gì?”
Cô chui ra khỏi vòng ôm ấm áp của anh, nhờ ánh đèn yếu ớt mà nhìn chằm chằm vào chiếc cằm nhọn của anh.
Cô hỏi: “Trước kia, có phải em đối xử với anh rất tệ không?”
Người đàn ông im lặng một lúc, rồi mở miệng, thanh âm thô ráp khàn khàn, tựa hồ chìm xuống đáy hồ, lại giống như lơ lửng trên không trung.
“Em có biết em rất khó hầu hạ không?”
Cô chớp chớp mắt, nghiêm túc nghe anh nói tiếp.
Giọng người đàn ông chậm rãi vang lên, tiếng nói mang theo ý cười: “Một câu không hợp liền tức giận, tính tình nổi lên liền đánh người. Anh đường đường là một lão đại, trên người lúc nào cũng lại mấy vết xanh tím. Giang Kính luôn cười nhạo anh là M, nói anh có khuynh hướng cực kỳ thích bị ngược đãi.”
Hạ Hữu Thất bị chọc cười, cười tủm tỉm nhìn anh chăm chú: “Vậy anh có phải không?”
Cố Dực cọ cọ môi cô bằng cằm, đôi mắt sâu thẳm, nở nụ cười đầy ý vị: “Cậu ta biết cái gì chứ, bình thường nhường em, là do gia đây rộng lượng, cùng lắm… một khi lăn giường, anh sẽ đè em, trả lại gấp đôi.”
Lúc đầu ma nữ nhỏ còn đa sầu đa cảm, kết quả chỉ bằng hai câu nói đã bị đánh lạc hướng, buồn bực nhéo nhéo thịt bên hông anh: “Nói hai cầu anh đã không đứng đắn.”
“Em đứng đắn?”
Cố Dực khịt mũi: “Cô Hạ đứng đắn thích nhảy lên trên người anh?”
Cô thực sự nghiêm túc giải thích: “Đó là do tuổi trẻ không hiểu chuyện.”
“Ồ…”
Người đàn ông cố ý nhấn mạnh âm cuối: “Trẻ tuổi, cho nên cố ý mặc đồng phục học sinh đến để quyến rũ anh, còn nói mấy câu đứng đắn như “Chú Cố, đ* em đi” sao?
Sắc mặt của Hạ Hữu Thất liền thay đổi, phản kích lại đè người anh xuống, hai bàn tay xấu xa xoa nắn mặt anh: “Nhìn thấy anh bị bệnh cho nên em mới nghe lời, được một thước lại muốn một tấc.”
Cố Dực nhàn nhã đưa tay gối sau đầu, nở nụ cười có chút lưu manh: “Anh khỏi bệnh rồi, em sẽ không ngoan ngoãn nữa?”
Ma nữ nhỏ mỉm cười hì hì, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Ngoan chứ.”
“Ai kêu.. bây giờ anh là chủ nợ của em…”
Người đàn ông nhướng mày tỏ vẻ tán thành, nâng người cô lên một chút, cô cúi đầu, môi áp lên đôi môi của anh, hai người dính lấy nhau hôn một lúc.
Anh hôn rất dịu dàng, dùng chiếc lưỡi liếm mút, nuốt lấy tiếng rên rỉ khe khẽ của cô. Ma nữ nhỏ bị hôn đến đôi mắt mờ hồ, tựa đầu vào vai anh hé miệng nhỏ thở dốc.
“Buồn ngủ không?”, giọng nói mềm mại vang lên bên tai cô.
Cô xoay người leo xuống, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, vùi đầu vào cổ anh: “Ngủ ngon, Cố Dực.”
Anh cúi đầu hôn lên mái tóc đen của cô.
“Ngủ ngon.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.