Sau một lúc lâu tìm kiếm quanh trường nhưng cả đám vẫn không tìm thấy nhỏ có trong trường nhưng...
"Reng reng reng" Chuông điện thoại nó reo lên
-Alô- Nó nói
-[...]
-Thật à? Để ở phòng tao
-[...]
-Mày cứ làm theo đi, để trên bàn phòng tao, tốt nhất đừng để ai đụng vào
-[...]
-Mà khoan! Có gì dính trên đó không?
-[...]
-Máu? Biết rồi
Nó cúp máy luôn. Quay lại nhìn người đối diện rồi khẽ cúi đầu
-Có vẻ như Hime-sama đã tìm ra cách rồi nhỉ?- Người đàn ông trước mặt cười hiền
Nó quỳ xuống cái nệm (gối) dưới sàn, ngồi ngay ngắn lại, khẽ mỉm cười
-Cũng nhờ sensei chỉ bảo
-Ta đâu giúp được gì, tất cả đều do Hime-sama tự nghĩ ra thôi- Người đàn ông đó lại cười
-Sensei cứ nói quá. Mà con đã nói là đừng gọi con là Hime-sama rồi mà
-Dù sao con cũng là công chúa, gọi vậy là đúng rồi
-Một ngày là thầy, cả đời là cha. Sensei là thầy, là cha, con là trò, là con, sao lại để cha mình gọi mình bằng kính ngữ như vậy
-Con vẫn luôn vậy nhỉ? Khiêm nhường và từ tốn, Yoshiharu
-Chắc thế thưa Inoue-sensei- Nó nói rồi đứng dậy- Thưa sensei, đến giờ con phải đi rồi, chào sensei và ai đó
Nó khẽ cúi chào rồi quay đi. Nó đã đi xa thì từ trong gian phòng kia có một người con trai bước ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-mau-cua-tinh-yeu-dieu-ky/1848690/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.