Sau một hồi tháo bột ra, cuối cùng cậu cũng có thể chuyển động cánh tay như bình thường
-Tôi thật sự ngạc nhiên về khả năng hồi phục của cậu đấy, hiếm thấy có người nào bị như cậu mà một tuần đã lành rồi nhưng tôi vẫn phải căn dặn cậu, không nên làm những việc nặng và không được cử động tay nhiều để tránh vết thương chưa lành hẳn lại nặng thêm- Bác sĩ nói, cất dụng cụ vào hộp đồ
-Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ- Cậu nói
-Để tao tiễn bác sĩ cho- Kun
Kun đứng dậy, tiễn bác sĩ ra ngoài
-Thôi! Tôi về đây- Nhỏ nhìn đồng hồ rồi đứng dậy
-Cảm ơn đã đến thăm- Cậu
-Không có gì- Nhỏ cười rồi quay bước đi luôn
Cậu đột nhiên đỏ mặt, tim đập loạn xạ cả lên. Cậu bị sao vậy chứ? Chính cậu cũng đang hỏi chính cậu, tại sao cậu lại có cảm xúc ấy
-Này Kai...Kai...Kai...KAI- Kan nói rồi đột nhiên hét lớn lên
-H...hả? Có chuyện gì vậy?- Cậu quay lại nhìn Kan
-Mày còn hỏi chuyện gì à? Tao gọi mà mày có nghe đâu. Hồn mày lạc đi tận đâu rồi- Kan cau mày
-Làm gì có- Cậu vội chối
-Tao biết đấy! Anh chàng ta đang mơ màng đến Tiểu Thiên Nhi nhà nào đó đấy- Key
-Tiểu Thiên Nhi?- Cậu khó hiểu nhìn Key
-Là ai mày tự biết- Key
-Mày có nói rõ ra không thì bảo- Cậu sắn tay áo lên
-Mày tưởng tao sợ à? Mày càng đe dọa tao càng không nói, mày làm gì được tao?
-Vậy mày chết chắc với tao rồi
-Có giỏi thì bắt tao đi
-Mày cứ chờ đó! Tao sẽ cho mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-mau-cua-tinh-yeu-dieu-ky/1848689/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.