3.
Với Lâm, anh làm việc, anh say sưa thể hiện mình trong lĩnh vực kiến trúc không đơn thuần chỉ là để kiếm tiền, để nổi trội hơn người. Nói thẳng ra, anh được mời vào Tập đoàn lớn cũng chẳng có gì đáng để Lâm vỗ ngực "ta đây giỏi". Anh phấn đấu cũng chỉ vì đó là cuộc sống, là điều mà một con người nên có, và lý tưởng cống hiến. Anh hiểu được nỗi khổ tâm khi phải "ăn nhờ ở đậu", khi phải mất mát những thứ đáng ra thuộc về mình. Không thể bên người con gái anh yêu. Tất cả cũng bởi anh không có gì cả. Ngày đó, anh không vượt qua được chính mình. Anh cô độc trong nỗi đau và sợ hãi cá nhân. Nhưng bây giờ, anh bước ra. Anh đã cười. Có điều... anh cười mà Ngọc Vy không thấy. Thế nên nụ cười của Lâm chóng vánh...
***
Ngọc Vy như chết lặng khi thằng em trai lăng bộp vào người cô cuốn tạp chí có hình bìa ai đó rất giống Lâm.
- Anh ta đấy! Giỏi rồi. Ngạc nhiên thật! - Hắn rệu rã buông từng chữ.
Cô gái nghe thế, vồn vã cầm ngay cuốn tạp chí, đôi mắt mở to, gương mặt từ kinh ngạc cho đến biến sắc nhợt nhạt, cứng cả bờ môi. Dòng tít đập vào tầm mắt: "Hải Lâm - Sức rrẻ và Phong cách Kiến trúc lạ". Cô lần theo trang, tìm vào bài viết. Không khó khăn để thấy khi bài viết về Lâm được chiếm lĩnh toàn bộ hai mặt báo ngay ở mấy trang đầu.
- Trời ơi...! Đúng là... Lâm... - Cô thốt nhẹ lên trong vô thức. Cô không thể nhìn rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-la-nao-cho-nhau/222098/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.