Lâm rón rén... rón rén... mơ hồ từng bước, từ từ tiến vào không gian thơ mộng. Người con gái đang nhắm nghiền mắt, chìm sâu trong giấc ngủ. Cô ấy thật xinh đẹp, mỏng manh... khiến Lâm liên tưởng đến một nàng công chúa đang say giấc trong căn phòng có tấm rèm màu hồng bóng bẩy, diêm dúa những đăng ten trang trí cũng đẹp tựa như người con gái ấy.
Đến sát sườn giường, Lâm đứng lặng. Một phút, hai phút... rồi cúi xuống, thật nhẹ. Lâm kéo tấm chăn cao hơn, gần như trùm kín cả bờ vai của cô.
Sau đó, Lâm lại lẳng lặng quay bước. Sập nhẹ cánh cửa phòng...
...
Lâm rón rén... rón rén... Lâm vẫn cứ rón rén... mỗi ngày, lặng lẽ như một cái bóng.
Là một người con trai mới bước qua tuổi hai mươi, Lâm cao ráo, gương mặt hiền nhưng buồn man mác ẩn sâu trong đôi mắt hun hút. Cả ngày Lâm không nói năng gì, thi thoảng chỉ nhếch mép cười lấy lệ khi ai đó hỏi han đến.
Lâm được dẫn về ngôi nhà mà hiện tại Lâm đang sống đã gần chục năm. Nhưng, khoảng cách của Lâm với các thành viên trong nhà như càng ngày càng giãn. Đơn giản vì ở đây, ngoài một cô gái thì không ai chào đón Lâm cả. Họ chấp nhận Lâm một cách miễn cưỡng để được tiếp quản cái cơ ngơi mà Lâm thừa hưởng từ bố mẹ đã mất do tai nạn. Nhưng bây giờ Lâm lớn rồi. Lâm ý thức rõ về việc làm của những con người ấy không phải xuất phát từ tình yêu thương, từ thiện ý, mà vì họ tham của.
Chuyện xảy ra chín năm trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-la-nao-cho-nhau/222096/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.