Trời xanh mơn mởn, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, tuyết rơi mấy ngày liên tiếp, đã thật lâu không thấy ánh mặt trời ấm áp như vậy.
Đã rất lâu rồi Trì Cảnh mới nhàn nhã như vậy, ngồi ở đầu đường dựa vào góc tường, nhìn đám người đi tới đi lui, trai gái già trẻ, người nghèo người giàu, thế gian muôn màu, trong đầu đều không nghĩ gì cả, chỉ cần không có chuyện gì phiền phức là tốt rồi, cả người đều thoải mái.
Lúc này, nếu có thể có một vò rượu thượng hạng nhỏ, mùi vị kia. . . . . . Quả thực là đẹp nhất nhân gian, chỉ là.
Chỉ là rượu y đợi không đến mà bốn cái bánh bao lại đến.
Trước mắt là một bàn tay trắng nõn non mềm, cầm bọc giấy bánh bao, mặc một thân bạch y, làn váy thêu một đóa Hồng Mai, thủ nghệ tinh sảo, hơn nữa tơ lụa còn thuộc loại thượng hạng, vừa nhìn đã biết chính là người có tiền.
Ánh mắt của y rời đi theo hướng cái tay kia, thấy được một khuôn mặt làm cho người khác kinh diễm.
Nữ tữ trước mặt ngũ quan tinh sảo, trên mặt có một lớp trang điểm nhạt, mắt ngọc mày ngài, nàng hơi khom người, một ít tóc đen theo đầu vai rủ xuống, làm cho người ta có một loại cảm giác thoải mái không nói ra lời, duy chỉ có bên trong đôi mắt kia lại có xa cách thản nhiên.
Y không đưa tay ra lấy, mà chỉ lắc đầu, thở dài nói: "Đáng tiếc không phải là rượu."
Khóe miệng An Tri Cẩm lộ ra một nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-vuong-gia-cung-chieu-vuong-phi-hung-han/3191998/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.