Ngay khi Dịch Nhiên nói ra mười viên linh thạch thượng phẩm, Phó Tu Vân dưới sự dụ dỗ của linh thạch trực tiếp đồng ý dẫn y rời khỏi đây và tìm một nơi tốt để trị thương.
Nhưng ngay khi Phó Tu Vân cố đi tới đó đỡ người mà không nhìn vào y, hắn đột nhiên dừng tay lại.
Trong lòng Dịch Nhiên tuy sốt ruột nhưng không hiện lên mặt, lạnh lẽo hỏi: "Ngươi còn do dự cái gì? Ngươi không giết được ta. "
Phó Tu Vân bĩu môi, thong thả lại kiên định nói: "Cơ thể ngươi hiện tại trần trụi, ngay cả đầu cũng trọc, có chỗ nào có thể đựng linh thạch chứ?"
Dịch Nhiên nghe thấy lập tức muốn xé xác người trước mắt, sát ý không ngừng tăng lên, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không cần quan tâm! Ta có tiền!"
Phó Tu Vân cảm nhận được sự tức giận trong câu nói của y, cảm thấy khả năng người này lừa gạt rất nhỏ, huống chi cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa, nếu gặp được thì cứu đi. Tuyệt đối không phải là vì cứu người thì hắn sẽ có linh thạch để mua y phục mới đâu.
"Được rồi không đùa nữa, nói việc chính. Có người đuổi theo ngươi không?" Biểu tình trên mặt Phó Tu Vân lập tức trở nên bình tĩnh, khí thế chuyển biến nhanh như vậy khiến Dịch Nhiên phải sững sờ, sau đó y nghĩ tới chuyện mấy tên Kim Đan đang ở bên kia núi đánh nhau với mũi kiếm của kiếm bản mạng của y, cười lạnh: "Mấy tên ngu xuẩn đó sao có thể phát hiện ra ta."
Phó Tu Vân gật đầu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-tu-tien/408992/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.