Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau ba người liền rời khỏi nhà nghỉ để tiếp tục tìm kiếm những nơi mình chưa đi, nhưng vừa bước ra khỏi cửa liền bị chặn bởi một nhóm người.

Đứng trước cửa nhà nghĩ tổng cộng có năm người, khuôn mặt bọn họ đều nở một nụ cười khinh miệt, nhìn vào liền biết nhóm người chặn cửa này không có ý tốt gì.

"Ha, chào nhá ra đây nói chuyện chút nào." Một người trong đám cong tay chỉ ngón cái ra sau.

"Không rãnh." Mạnh Kỳ lạnh lùng nói, sau đó đi lên trước muốn phá vòng vây.

"Nhưng bọn tao rãnh, một là bọn mày đi theo, hai là đừng trách." Người đàn ông cười khẩy, dũi thẳng tay chặng lại Mạnh Kỳ.

Trần Vũ Phong nhìn nhóm người làm trò trước mặt liền không muốn quan tâm, không biết tại sao cơ thể cậu trở nên rã rời, mệt mỏi.

Thấy cuộc giằng co chắc còn kéo dài liền không do dự nhảy lên lưng Đại Bạch sau đó nằm trên lưng nó.

Những người có mặt đều nhìn thấy hành động của cậu, bọn họ trừng mắt nghiến răng, không ngờ một thằng phế vật mà lại khinh thường bọn họ như thế.

Nhưng Mạnh Kỳ cùng Như Yến lại rất bình thường, thấy cậu nằm vững liền đứng cạnh mỗi người một bên để đảm bảo an toàn.

"Hai đứa mày lại chấp nhận cùng đội với một thằng phế vật." Người đàn ông được xem là đứng đầu không nhịn được nói.

Mạnh Kỳ nghe thấy câu hỏi liền khinh thường trả lời, nhìn nhóm người trước mặt như một đám phiền phức.

Thấy hai người không trả lời tên đứng đầu liền nghiến răng ra hiệu cho những người xung quanh.

Bốn người theo gã liền bước lên, bởi vì trong nội thành không thể dùng sức mạnh nên chỉ có thể dùng tay để đánh đấm.

Mạnh Kỳ cùng Như Yến thản nhiên nhìn họ tiến đến.

Bốn người bọn họ chia nhau ra bắt hai người, còn Trần Vũ Phong thì họ chẳng để vào mắt, sau khi bắt được hai người này thì cậu liền chẳng làm được gì.

Nhưng khi bọn họ lao đến đánh thì Mạnh Kỳ cùng Như Yến liền đánh trả, nhưng bước chân lại chẳng hề xê dịch gì, hai người cảm thấy không cần nhân nhương cứ trực tiếp mà đánh, dù là một đánh hai thì đối với những người dựa quá vào sức mạnh chức nghiệp thì chẳng khác nào cộng bún trong mắt Mạnh Kỳ cùng Như Yến.

Tên đứng đầu cứng ngắc nhìn tình hình trước mặt, bốn người bên hắn chẳng khác nào bao các để người ta đánh, chẳng thể có một chút phản kháng nào được cả.

Nhìn sáu người đang đánh nhau sau đó hắn nghiến răng nhìn người nằm trên thú triệu hồi, sau đó hạ quyết định.

Hắn tranh thủ hai người Mạnh Kỳ đang phân tâm đánh thủ hạ của mình liền đi lại chỗ Trần Vũ Phong, đối với một con thú đã đeo vòng thì chẳng có một chút lực sát thương nào cả.

Nhưng khi đến gần con thú triệu hồi liền gầm gừ, hắn lo lắng nó sẽ thu hút sự chú ý của hai người kia liền nhanh chóng nhào đến, trên tay còn cầm một con dao nhỏ, hắn dơ lên rồi cắn răng đâm xuống.

Nhưng con dao chưa kịp trúng người thì con thú triệu hồi đã dùng đuôi đánh vào con dao, bởi vì lực quá mạnh mà tay hắn tê đến nỗi thả lỏng tay, còn con dao thì văng ra xa cắm thắng xuống đất cách hắn một quãng.

"A." Sự chấn động khiến hắn lùi lại phía sau, miệng không nhịn được hét lên một tiếng.

Hắn khó tin nhìn con thú giống hổ trước mặt, nó chỉ dùng đuôi mà có thể mạnh đến như thế đến nỗi cái đuôi của nó còn không đánh trúng hắn.

Trong lúc hắn vẫn ngơ ngác thì thủ hạ của hắn đã bị hai người Mạnh Kỳ đánh đến đau đớn nằm trên đất mà vị trí của hai người chưa hề dịch chuyển dù chỉ một chút.

"Phiền phức." Mạnh Kỳ nhìn lên trời, khi thấy mặt trời đã sắp lên tới đỉnh liền khó chịu nói.

Bọn họ cần phải canh thời gian mà tiếp tục tìm kiếm, không ngờ mới sáng ra đã lãng phí trên đám người này.

Trần Vũ Phong nãy giờ không hề ngủ, chỉ là cơ thể cậu khó chịu nên cậu cần điều tức lại sức mạnh đang trào ra một cách kỳ lạ, giống như nơi này có thứ gì đó liên kết với sức mạnh của cậu vậy.

"Đi thôi." Từ trên lưng Đại Bạch nhảy xuống đất, Trần Vũ Phong không nhìn đến những kẻ chắn đường mình, cậu trực tiếp bước qua họ rồi đi về phía trước, Như Yến cùng Mạnh Kỳ cùng không dị nghị gì mà theo sau.

Tên đứng đầu nhìn bọn họ đi qua người mình liền hận không để trực tiếp dùng sức mạnh chém chết ba người, không ngờ hôm nay hắn lại bị nhục nhã như thế này, còn trước mặt rất nhiều người bu xem.

Nhìn lưng của ba người Trần Vũ Phong hắn cắn răng nói "Tao không để yên chuyện này."

Nhưng dù hắn có nói gì đi nữa hay dùng ánh mắt giết người với ba người bọn họ thì họ cũng không mấy để tâm.

Sau khi rời khỏi cử nhà trọ một khoảng xa, Trần Vũ Phong liền lấy bản đồ ra rồi xem những nơi mình chưa đi.

Trong một ngày xung quanh nội thành bọn họ còn chưa đi được một nữa, dùng ba ngày thời gian cũng chưa chắc gì đi hết được, chủ yếu đi đến những nơi đông đúc hay những nơi có tiệm thuốc để nghe ngóng tin tức mà thôi.

Đến tối ba người liền ghé vào một quán ăn nhỏ ven đường, Trần Vũ Phong ít khi nếm thử đồ ăn ngoài nên cũng có vài phần chời mong.

Chủ của quán ăn nhỏ là một bà lão gầy gò, thấy ba người dẫn theo một con thú ngồi xuống liền hơi sợ hãi, bà đứng xa đưa một tắm giấy ghi tên thức ăn cùng giá cả cho ba người rồi chờ đợi.

Mạnh Kỳ cầm tờ thực đơn rồi trực tiếp đưa cho Trần Vũ Phong, dù sao đối với cậu ta ngoại trừ món do cậu nấu còn không thì sao cũng được.

Trần Vũ Phong thì khác, cậu hứng thú nhìn tờ thực đơn, bên trên chỉ là vài món bình dân giá cả cũng hợp lý, bởi vì đây chỉ là quán nhỏ ven đường nên những loại thịt được bán cũng chỉ là vài động vật để cho người bình thường săn bắn.

Nhìn một lượt các món ăn, Trần Vũ Phong liền gọi hai dĩ thịt heo rừng, hai dĩa mì trộn nắm cùng một bát canh trứng gà bay sau cuối cùng là một tô cơm lớn.

Đưa thực đơn lại cho ba lão xong va người liền ngồi vừa chờ vừa bàn bạc chuyện cho ngày mai.

"Chúng ta hầu như đã hỏi tất cả tiệm thuốc rồi, ngoại trừ ông lão ở tiệm thuốc lớn nhất thì những người khác đều chỉ lắc đầu không biết."

"Có lẽ ông Maga chưa từng đến đây hoặc đến nhưng không ở lại."

Trần Vũ Phong nghe hai người nói cảm thấy hợp lý, dù sao nếu như không có tin tức gì thì không cần tiếp tục ở lại để tốn thêm thời gian.

"Vũ Phong, hay chúng ta tìm luôn bên ngoài ngoại thành, dù mất khá nhiều thời gian nhưng để chắc ăn." Mạnh Kỳ thấy cậu không nói gì liền đề nghị.

Trần Vũ Phong lắc đầu "Không cần thiết, chắc chắc ông ấy không ở đây đâu."

Đối với việc tìm kiếm này Trần Vũ Phong suy nghĩ rất thoáng, đối với cậu tuy việc ông ấy rời đi không nói tiếng nào rất khó chịu nhưng nếu hai người thật sự có duyên với nhau chắc chắn sẽ gặp lại, cậu và ông đã là người thân với nhau nếu như không thể gặp lại thì còn gì là gia đình nữa chứ.

"Vậy ngày mai cậu tính sao."

"Chúng ta đi làm nhiệm vụ luôn, dù sao chắc chắn sẽ không dễ dàng đâu." Trần Vũ Phong thở dài nói, nghỉ đến những kẻ lưu manh chặn đường cướp bóc liền cảm thấy đáng sợ.

Tuy nội thành Sata hỗn loạn nhưng vẫn ở thế cân bằng người dân vẫn được bảo hộ chu toàn, chỉ có những người đến từ nơi khác mới gặp tình trạng cướp bóc, đánh đấm mà thôi, tuy không thể làm hại đến sinh mạnh nhưng què tay, gãy chân hay thương tích khắp người sẽ không bị truy cứu.

Sự hỗn loạn này một phần do kẻ trong coi nội thành, hoặc chủ hiệp hội không nhìn đến, hoặc cả hai đang cấu kết với nhau không báo cáo lên cho lãnh chủ.

Một nội thành chia làm hai phe trong coi, bởi vì muốn hai bên kìm cập khống chế nhau nhưng nếu cả hai hợp tác thì sự hỗn loạn sẽ xảy ra.

Nghỉ đến chuyện này Mạnh Kỳ cùng Như Yến cũng phải thở dài ngao ngán, còn trong nội thành mà đã bị chặn cửa thì ra ngoài ngoại thành thì còn gặp tình cảnh nào nữa đây.

"Món ăn đến đây." Trong lúc ba người thở dài liên tục thì các món ăn đã được bưng lên, sau khi chú ba người ngon miệng thì bà lão liền ngồi lại ghế dựa của mình.

Ba người dừng lại cuộc nói chuyện của mình nhức đũa lên bắt đầu ăn.

Trần Vũ Phong gắp thịt bỏ vào miệng sau đó nhắm nháp, nhưng chỉ trong nháy mắt cậu liền thất vọng, thịt ở đây không hề được ướp sẵn, dường như chỉ nêm nếm độ mặn ngọt rồi xào lên sau đó bỏ ra dĩa, mì trộn cùng canh cũng khá lạc, tuy có thể ăn nhưng không hề cảm thấy ngon miệng, đều này khiến cậu cảm thấy khó hiểu.

Mạnh Kỳ nhìn ra sự khó hiểu của cậu liền nhỏ giọng giải thích "Tất cả nguời ở thế giới này đều ăn như vậy, bởi vì quán ăn là người bình thưởng ở nơi này không phải người triệu hồi."

"Cậu không cảm thấy những kẻ triệu hồi đến đây luôn ỷ vào sức mạnh à, họ khinh thường nấu nướng cũng như việc muốn ăn ngon nhưng chẳng muốn hạ mình cũng vì vậy mà phải làm quen với vị giác của người ở đây thôi." Như Yến cũng nhỏ giọng tiếp lời.

"Bởi vì sự tự mãn đó mà dù cho hàng ngàn thế kỷ trôi qua thế giới này cũng không phát triển được thứ gì cả, nó vẫn giống như thời kỳ khi chưa có những đại nạn xảy ra vậy, ngoại trừ dựa dẫm vào những thiết bị không gian chưa quá hoàn thiện do những pháp sư cùng chế tạo sư hợp tác tạo ra."

Trần Vũ Phong nghe đến đây liền hiểu "Nếu không phải do hai bàn tay cùng vật liện có sẵn thì những thứ do sức mạnh tạo ra sẽ luôn không thể hoàn thiện."

"Đúng vậy." Mạnh Kỳ cùng Như Yến gật đầu đồng ý.

Ăn xong bữa tối, ba người cũng không tiếp tục đi dạo bên ngoài mà trực tiếp trở về nhà nghỉ mà nghĩ ngơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.