Sau khi nhóm người Roma tàng hình rồi rời đi thì Mạnh Kỳ vẫn ở lại, cậu ta chỉ tàng hình rồi cách xa nơi dựng lều của binh sĩ một khoảng cách an toàn.
Nhìn từ khi tên cầm đầu hốt hoảng chạy vào lều sau đó tất cả binh sĩ dỡ lều rồi rời đi, không hề quay đầu lại để tiếp tục bắt người cá thì Mạnh Kỳ mới xoay người đi đến chỗ tập hợp của Trần Vũ Phong.
"Meo."
Trong lúc Mạnh Kỳ di chuyển thì nhìn thấy Đại Bạch đang đứng cách đó không xa kêu lên một tiếng.
"Đại Bạch." Thu lại dụng cụ tàng hình, cậu ta khẽ gọi.
"Meo." Đại Bạch nằm cả người xuống đất, khuôn mặt đầy vẻ không tình nguyện.
"Vũ Phong kêu mày trở lại à." Mạnh Kỳ khẽ cười rồi leo lên lưng nó.
"Hừ." Đại Bạch nhe răng đầy hung dữ rồi vọt đi, nó mới chẳng quan tâm đến nhân loại trên lưng có văng xuống khỏi lưng nó hay không.
Mạnh Kỳ ghìm chặt lấy những sợi lông của Đại Bạch, cả người dính chặt vào lưng nó, cậu ta chịu đựng những cơn gió đập mạnh vào người tạo ra nhiều vết trầy xước trên da.
Bên này Đại Bạch không thèm quan tâm đến sự bất đắc dĩ của Mạnh Kỳ mà chạy băng băng trên đường, bên kia Trần Vũ Phong, Yuta, Ashi cùng người cá nhỏ đã chạy đến nơi an toàn.
Bởi vì có dụng cụ tàng hình nên suốt dọc đường đi bốn người không gặp trở ngại gì cả, cho dù là quái thú cũng chẳng phát hiện được bọn họ.
Một đường cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-trieu-hoi-su/2928565/chuong-147.html