Băng Tâm ôm Tiểu Cửu, một mạch đi thẳng lên núi. Trên núi này, nghĩ đến một ít dược liệu đơn giản vẫn phải có. Dù sao thì dược liệu nàng cần cũng đâu phải loại trân quý gì.
Một lúc lâu sau, nàng đã tìm đủ dược liệu. Cũng may, nơi này tuy không phải thế kỷ 21, nhưng dược liệu cũng giống nhau, không có gì khác biệt lớn. Hơn nữa, ở đây dược liệu lại phong phú hơn nhiều, mấy thứ đơn giản như thế này cơ hồ đều có thể dễ dàng tìm thấy được.
Tam Thiên Long là ngọn núi có hình dạng giống như ba con rồng. Hai con xoay đầu theo hai hướng khác nhau. Riêng con ở giữa thì ngẩn cao đầu, tựa như muốn vươn ra xông thẳng lên trời xanh.
Ngoài bìa rừng tụ tập đa phần đều là dị thú cấp thấp, vì thế có không ít con cháu trong các gia tộc lớn nhỏ đến đây luyện tập. Chưa kể đến còn có một số tu luyện giả đi theo từng nhóm nhỏ, tiến sâu vào trong để săn yêu thú cấp cao hơn.
Dĩ nhiên càng đi vào sâu, yêu thú sẽ càng thưa thớt, cấp bậc cũng tăng dần lên.
Âu Dương Băng Tâm không thích nơi đông người. Do đó, nàng đã lựa con đường vắng nhất. Trên dường đi, không ít yêu thú cấp thấp cản đường đều phải bỏ mạng dưới tay của nàng.
Yêu thú giết được càng nhiều, số lượng tinh thạch trong túi cũng tăng theo. Vui vẻ chưa được bao lâu, Băng Tâm lại cảm nhận được sự khác thường của tiểu thú trên vai: "Tiểu Cửu, ngươi sao vậy? Có chuyện gì à?"
"Chậc, thật ra ta..." Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-nhi-tieu-thu/23006/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.