Sau khi tiểu đội mở rộng thành sáu người, lộ trình cũng có chút thay đổi.
Tuyến đường lúc trước do Viêm Vương thiết kế, tuy đã cố gắng cân bằng giữa khoảng cách và an toàn, tìm ra lộ trình nhanh chóng nhất, nhưng sau khi Số 2 xuất hiện tình thế đã thay đổi chóng mặt —— Chẳng những dẹp được lũ quái vật nhỏ từ xa ngửi thấy mùi đã chạy biến, những khu thành trấn nguy hiểm không ai dám bén mảng tới cũng có thể cứ thế thẳng tắp băng qua.
Đương nhiên, những thành phố lớn nhỏ đó đều đã tồn tại từ trước thảm họa phóng xạ, hiện tại thì biến thành tử địa giống như La thành.
Sau năm tiếng đồng hồ cuốc bộ, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, An Nghỉ mệt sắp đứt hơi. Cả đội tìm một trạm dừng chân bốn bề lọt gió ngồi nghỉ. Cậu dựa lưng vào vách tường, uống từng ngụm nước nhỏ, bẻ mấy miếng lương khô vân vê trong tay.
Số 2 dạng chân ngồi ở bậc cửa —— tia tử ngoại cùng bức xạ tồn đọng trong không khí và nguồn nước đã sớm không còn ảnh hưởng tới gã, được tự do hít thở trên Phế Thổ có lẽ là điều tốt đẹp duy nhất sau khi trở thành người biến dị. Gã tu mấy hớp hết sạch một chai nước, tiện tay ném cái chai rỗng sang một bên.
An Nghỉ thấy vậy thì hỏi: “Cái chai đó ông bỏ hở?”
Số 2 nói: “Phía trước là trấn Nê Thạch[1], lấy thêm là được.”
[1] Nguyên văn 泥石镇 (Nê là ‘bùn đất’, thạch là ‘đá’),có lẽ được phỏng theo 泥汊镇 – một thị trấn có thật ở Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-tho-va-an-nghi/1000676/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.