“An Nghỉ, An Nghỉ? Dậy đi, sắp đến giờ rồi.”
An Nghỉ mơ mơ màng màng “Ừm” một tiếng, nhắm mắt duỗi người, trong họng bật ra từng tiếng rên rỉ khàn đục, sau đó bị Viêm Vương đạp cho một phát, im bặt.
Lát sau cậu nghe thấy tiếng Viêm Vương sột soạt bò dậy, cũng chống tay ngồi thẳng người lên, mái tóc dài xõa tung che kín trước mặt, trong bóng tối nhìn cực kỳ đáng sợ.
An Nghỉ dùng cả tay cả chân di chuyển, mắt nhắm mắt mở bắt đầu thu dọn hành lý vào balo. Trải qua mấy ngày, cậu đã làm những công việc này cực kỳ thuận tay, cũng đã quen với việc mỗi lần thức dậy cơ bắp và xương cốt toàn thân đều đau nhức —— Dù ban ngày phải đi đường liên tục, nhưng tối nào cậu cũng kiên trì làm tập huấn nâng tạ, uống một viên thuốc bổ tăng cơ, lặp đi lặp lại, giống như đang dốc sức đi liều mạng.
Cậu lắc lắc lọ đựng thuốc, bên trong không còn nhiều, hy vọng trước khi uống hết có thể gặp lại Phế Thổ.
Những ngày này không có Phế Thổ ở bên, sinh hoạt của cậu trở nên cực kỳ tối giản —— lên đường, nghỉ ngơi, hoàn thiện sơ đồ trạm tị nạn, lau súng, mài dao, cho dê ăn, đi ngủ.
Lại một đêm nữa trôi qua, đã đến giờ xuất phát, An Nghỉ cố gắng lên dây cót tinh thần, đeo balo và súng trường lên vai, sau khi súc miệng qua loa thì đeo mặt nạ và kính bảo hộ, rồi kéo mũ chùm đầu lên cột thật chắc.
Nếu chỉ nhìn qua, vẻ ngoài của cậu đã giống hệt bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-tho-va-an-nghi/1000675/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.