Khi Nghiêm Hạo Thần thay quần áo xong xuống lầu Hoắc Kiếm đã chạy bộ về, thẳng lưng ngồi bên bàn ăn cháo yến mạch, cái muỗng lên xuống dường như đều đã được đo đạc theo đúng góc độ tiêu chuẩn không sai chút nào. Nghiêm Hạo Thần không nhịn được “phì” cười ra tiếng, anh xoay đầu lại, thấy cậu đầu tiên là ánh mắt sáng lên, sau đó liền nhìn thoáng qua trên người mình, khó hiểu mà nhíu mày:
“Anh có cái gì không ổn sao?”
Nghiêm Hạo Thần ranh mãnh mà nhướng mắt phượng:
“Không có, chẳng qua là cảm thấy Hoắc tổng tài thật sự là nên đi chụp một tấm áp phích.”
Lúc trước Nghiêm Hạo Thần từng trêu ghẹo Hoắc Kiếm quả thực là một quyển giáo trình lễ nghi dùng cơm sống, cho nên anh phản ứng nhạy cảm hỏi:
“Là «lễ nghi ăn sáng bách khoa toàn thư»?”
Nghiêm Hạo Thần lắc đầu, cười bí hiểm hơn một chút:
“Là «mô phỏng người máy».”
Anh cười đứng dậy ấn cậu xuống bàn ăn, cưng chiều vuốt ve đầu cậu:
“Chỉ cần trên giường em không nói như vậy là được rồi.”
May là điều hòa trong phòng ăn mở không cao, Nghiêm Hạo Thần nhìn ánh mắt có thâm ý khác của anh vẫn nhịn không được nóng mặt. Sau khi dùng cơm anh hài lòng nhìn cậu một cái:
“Quần áo hôm nay không tệ.”
Nghiêm Hạo Thần lành lạnh cười một tiếng:
“Nhờ hồng phúc của anh.”
Mặc dù chỉ cần Nghiêm Hạo Thần có lịch làm việc, anh luôn rất cẩn thận không để lại dấu vết ở những chỗ thấy được, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-tam-co/2490421/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.