Anh bình tĩnh nhìn cậu, ánh mắt trước sau như một trực tiếp đến dọa người:
“Nói xong? Đây là suy nghĩ của em?”
Nghiêm Hạo Thần từ chối cho ý kiến mà hừ một tiếng.
Ngón tay anh khẽ chạm vào môi cậu, cùng dịu dàng chiếu ra từ ánh mắt:
“Anh nói rồi, khi khổ sở em có thể không cười.”
Hoắc Kiếm còn nghiêm túc nhìn cậu:
“Hạo Thần, em để ý nghề nghiệp của mẹ mình như vậy sao?”
Cậu nói vậy khi nào? Hơn nữa đây không phải đề tài cần thảo luận mà?
“Vấn đề chúng ta cần nói không phải cái này…”
“Đừng lảng tránh vấn đề của anh.”
Sh!t, rõ ràng người đánh trống lảng là anh mà.
“Tôi muốn nói với anh không phải…”
“Trả lời anh.” Anh nhất quyết không tha mà truy vấn.
Chưa từng có người dám hỏi cậu vấn đề này trực tiếp như vậy, Nghiêm Hạo Thần thở dài:
“Có đôi khi anh thật sự rất không có mắt.”
Tiếp theo dừng một chút:
“Nói hoàn toàn không thèm để ý là giả, bất quá tôi cũng không cảm thấy *** có bao nhiêu dơ bẩn.”
Cha không biết tung tích, cậu hoàn toàn dựa vào tiền của mẹ cùng những người đàn ông khác nhau từng chút từng chút nuôi lớn, nếu còn ghét bỏ nguồn tiền cho cậu ăn cơm nuôi cậu đi học này, không khỏi rất kì quái. Hơn nữa lớn lên trong động ***, rất nhiều chuyện cũng thấy riết thành quen, nghề này cũng giống những nghề khác, bất quá là dùng sức lao động theo một nghĩa khác đổi lấy tiền thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-tam-co/2490404/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.