“Đừng phá nữa!”
Hoắc Kiếm cúi đầu quát, ánh mắt nhìn đi chỗ khác thấy không rõ biểu tình.
“A”, Nghiêm Hạo Thần nhếch miệng, đôi môi bị hôn qua hơi hơi sưng lên, còn sáng bóng ướt át, trong bóng đêm mang theo mị hoặc khác thường. Cậu như vô tình nhìn về phía cậu nhỏ của anh:
“Không phải em phá. Là nó mà.”
“Cho nên em không được thêm dầu vào lửa!” Hoắc Kiếm nghiến răng nghiến lợi quay đầu đối mặt với cậu, rất rõ ràng là đang khắc chế bản thân.”Em đêm nay tâm tình không tốt, anh không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”
Mắt phượng nguy hiểm nhếch lên.
“Anh cảm thấy em tâm tình không tốt nên tìm anh làm vật phát tiết?”
Nực cười! Cậu gặp qua người tâm tình không tốt bỏ tiền tìm say, đó là loại khách làm người ta đau đầu, cũng là loại cậu liều mạng ngăn cản cũng không cho mẹ tiếp, nhưng cậu còn chưa thấy qua “chị em” nào chán sống tâm tình không tốt mà đi đón khách ——
“Nghiêm Hạo Thần em còn không có tiện như vậy, tâm tình không tốt tìm người đến thượng em!” Cậu dừng một chút, “Tâm tình em vốn không tốt, nhưng là nhờ anh mà bây giờ nó tốt lắm, tốt đến có thể…” Cậu nâng nửa người dưới đã muốn phấn chấn lên đụng vào Hoắc Kiếm.
“Nếu anh cam tâm đem thành quả cố gắng của mình chắp tay nhường người, được thôi! Em đây phải đi tìm người.”
Hoắc Kiếm phản ứng không kịp sững người nhìn cậu. Nghiêm Hạo Thần đột nhiên ý thức được lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-tam-co/2490333/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.