Bất kể đối phương thắng có quang vinh hay không, cậu chung quy vẫn là kẻ thua. Thua chính là thua, tại sao thua cũng không quan trọng.
Anh nhìn cậu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc:
“Nhưng là bài hát cuối cùng kia rất tuyệt vời. Là lần tốt nhất từ trước tới giờ anh được nghe.”
Nghiêm Hạo Thần gật gật đầu:
“Cám ơn. Em cũng cho là như thế.”
Người kia tiếp tục nhìn cậu:
“Em buồn lắm hả?”
Nghiêm Hạo Thần “Phụt” một tiếng bật cười.
“Cũng không phải tự ngược cuồng, thua trận đấu chẳng lẽ em còn có thể cao hứng phấn chấn?” Huống chi là trong tình huống không hề phòng bị như vậy mà đánh mất giải quán quân một cách thảm hại. “Chưa kịp khóc lên cho Kelvin nhìn, anh bây giờ có muốn nhìn không?”
Anh lắc đầu.
“Nhưng là khi buồn em có thể không cười.”
Nụ cười luôn ở bên miệng từ khi kết quả được tuyên bố đến giờ bỗng nhiên rơi xuống, Nghiêm Hạo Thần ngồi xổm xuống trên bờ cát.
“Có ai nói với anh, anh rất giỏi đắc tội với người khác chưa?”
Ào ——, ào ——, nước biển từng chút từng chút vuốt ve bờ biển. Anh ngồi xuống cạnh cậu, ánh mắt im lặng nhìn về phương xa. Nghiêm Hạo Thần chạm chạm bả vai anh, thanh âm thấp mà nhẹ:
“À, vì sao trước kia anh lại tới đây?”
Hoắc Kiếm nhìn cậu một cái, quay đầu tiếp tục nhìn biển.
“Khi anh hai mươi tuổi vừa tiếp nhận Hằng Viễn, còn là một thằng nhóc ranh không hiểu gì.”
“Khi đó những cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-tam-co/2490330/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.